Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tháng 2, nhớ về ký ức đồng quê

2017-02-23 01:19

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi nhớ mãi tháng hai ngập tràn hương đồng nội, tiếng cười trong trẻo của tuổi thơ, màu vàng nhạt của nắng, màu vàng đậm của lúa. Tôi còn nhớ gương mặt, nụ cười, tình cảm của em như một hồ nước mênh mông tôi từng tự nguyện ngã vào đó một lần mà chưa từng thoát ra được...

***

Mùa xuân năm nay khi tiết trời se se lạnh tôi nhìn người thành phố co ro đi làm trong muôn kiểu áo ấm bỗng nhớ về tháng 2 của thời ấu thơ sống nơi miền quê nghèo. Cả một không gian tuổi thơ ấy, nó được ướp trong mùi hương của lúa đông xuân vừa gieo trước Tết để kịp chín vàng vào cuối tháng 4. Đâu đó thoảng nhẹ mùi bếp rơm mới và mùi ngai ngái của lũy tre, của con đường đất sau những cơn mưa phùn chẳng đủ ướt áo kẻ lữ hành.

Tôi nhớ tháng 2 bởi đây là thời điểm học sinh trở lại trường lớp sau kỳ nghỉ Tết dài. Ôi chao, cô giáo muốn đau hết đầu khi lũ học trò tiểu học đứa mất sách, đứa mất vở nên bị phạt nước mắt tèm lem. Và tôi thích được gặp lại cô bé lớp trưởng lúc nào cũng nhảy chân sáo đến trường, đong đưa hai bím tóc thắt nơ dễ thương. Có ai đâu ngờ cô bé Lan ấy sẽ trở thành người tôi yêu, tôi nhớ sau này.

Tháng 2 dương lịch chỉ mới là tháng giêng âm lịch nên với người nông dân, vẫn còn vui lắm. Người lớn đi cúng chùa, dự hội làng mình rồi sang dự hội làng bên cạnh. Sau đó rủ nhau đi hội xa hơn. Tôi nhớ mãi những lần cùng Lan ra chùa xem người ta đến cúng bái rất đông. Cảnh tượng chen lấn, hương khói mù mịt khiến hai đứa suýt bị ngã. Tôi cứ phải dỗ dành, xoa vết thương bị chảy máu trên cánh tay của Lan. Về sau, chỗ đau này để lại một vết sẹo như nhắc nhở về kỷ niệm. Trên con đường làng, không thiếu gì cảnh các ông, các chú mặt đỏ đi đứng liêu xiêu, tiếng các cô, các bác gái than vãn ca cẩm về việc rượu chè. Bọn trẻ chúng tôi cứ nghe nhà ai to tiếng thì y như rằng lại kéo nhau núp sau hàng rào xem như đi xem diễn văn nghệ. Lâu lâu lại có đứa che miệng, ôm bụng cười ngất!

 Tháng 2, nhớ về ký ức đồng quê (

Tháng 2, đàn ông và nam thanh niên trong làng còn vui xuân nhưng phụ nữ đã tất bật ra đồng bón phân, vào nước cho lúa. Nắng vàng hanh hao soi bóng các chị, các mẹ trên cánh đồng bao la xanh biếc đẹp như tranh vẽ. Trẻ con cũng tụ họp dưới bóng cây đa cổ thụ để khoe đứa nào nhiều tiền lì xì hay nhiều quần áo mới.

Những đứa trẻ lớn mau như cây bàng trong sân nhà tôi. Tình bạn của tôi với Lan nay trở thành một tình yêu đầu đời. Hai đứa mới hôm nào còn tự nhiên xưng "mày, tao" hoặc hẹn nhau ra sông tắm chung. Bây giờ cầm lấy tay nhau cũng mắc cỡ. Lan gầy yếu, mảnh mai ngày xưa đã trở thành một thiếu nữ căng đầy sức sống. Chúng tôi yêu nhau tự nhiên như hương ngoài đồng nội, bình dị như bát canh bầu nấu tép đồng của người dân quê tôi.

Học xong lớp 10, Lan không học nữa. Nàng theo mẹ ra chợ thị xã buôn bán trái cây. Gia đình Lan đông con nên nàng phải kiếm tiền phụ giúp cha mẹ nuôi năm đứa em đang tuổi ăn học. Tôi tiếp tục đến trường mà không có Lan đạp xe đi cùng. Cũng không còn thấp thỏm chờ nhau giờ ra chơi.

Tốt nghiệp cấp ba, thi đậu vào đại học nên tôi vào thành phố. Gặp nhau vội vàng nên hai đứa chẳng nói được gì nhiều ngoài việc nàng tặng cho tôi một túi trái cây của quê hương. Xe chuyển bánh, tôi cố nhoài người ra cửa nhìn bóng em khuất dần trong tầm mắt đang rất cay!

 Tháng 2, nhớ về ký ức đồng quê

Cũng vào tháng hai, khi đang học năm thứ ba tôi được tin Lan lấy chồng. Người thanh niên ấy buôn bán chung ngoài chợ với nàng. Từ ngày đó, mỗi lần tháng hai đến, tôi nhìn thấy những trái táo xanh bày bán tại Sài Gòn bỗng nhớ về quê hương, bản quán thật nhiều...

Tôi nhớ mãi tháng hai ngập tràn hương đồng nội, tiếng cười trong trẻo của tuổi thơ, màu vàng nhạt của nắng, màu vàng đậm của lúa. Tôi còn nhớ gương mặt, nụ cười, tình cảm của em như một hồ nước mênh mông tôi từng tự nguyện ngã vào đó một lần mà chưa từng thoát ra được...

© Hải Triều – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top