Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nợ em cả tuổi thanh xuân

2017-04-11 01:22

Tác giả:


blogradio.vn - Em chỉ cầm tấm hình em chụp anh lúc ôm em ngủ ở ghế sofa. Em cho đến giờ từ ngày bước chân ra khỏi ngôi nhà ấy, kí ức duy nhất mà em muốn mang theo bên mình là hình ảnh anh ôm em ngủ ngon trên chiếc ghế chật hẹp.

***

Em vẫn thường nghe đâu đó người ta bảo rằng “duyên là yêu, cưới là nợ...” Và cuộc đời em khi gặp anh em vẫn luôn tin đó là nợ!

Ngày cưới, anh nắm tay em bước về ngôi nhà mới, ngôi nhà nhỏ bé ấm cúng ấy luôn ngập tràn tiếng cười của đôi vợ chồng trẻ. Rồi ngày qua ngày chúng ta cũng chở nhau trên xe, anh đưa em đi làm, rồi chiều chiều anh lại đón em. Bất kể ngày nắng ngày mưa, chỉ cần em gọi hai tiếng “anh ơi!” - anh sẽ tới.

Hạnh phúc của chúng ta được xây bằng 4 năm tình yêu vun đắp, 4 năm ấy chúng ta cũng đôi lần tưởng như lỡ dở, vậy mà đi đến cuối chúng ta vẫn được về chung một nhà.

- Anh sẽ bảo vệ em và con em đến suốt cuộc đời!

Khi em mang thai sau một năm cưới, anh đã ôm chặt em, rồi thì thầm vào tai em câu nói ngọt ngào đó.

Thai được 5 tháng, thai lưu, chúng ta mất con...

- Em đừng buồn, đứa bé chắc không có duyên với chúng ta!

Anh ôm chặt em trên giường bệnh, em khóc, anh rơi nước mắt, chúng ta cùng đau lòng, cùng tiễn hình hài nhỏ bé ấy về thiên đường, cùng lau nước mắt để chúng ta cùng sinh thêm những đứa bé khác.

- Em đừng khóc, chúng ta sẽ làm được mà!

Ba năm sau ngày mất bé đầu, chúng ta vẫn chưa có thêm bé nào cả, cuộc hôn nhân của chúng ta ngày một tối tăm. Giai đoạn này gần như khó khăn cho cả anh và em. Anh vẫn luôn nắm chặt tay em, anh không muốn em khóc, còn em vì sợ những tiếc nấc làm anh đau lòng, nhiều đêm em ‘’trốn’’ khỏi vòng tay anh để ngủ một mình ngoài ghế sofa. Vậy mà, sáng nào khi mở mắt em cũng thấy anh đang ôm chặt em từ phía sau lưng...

Nợ em cả tuổi thanh xuân

***

- Cô không đẻ được thì bỏ con tôi đi!

Hôm ấy mẹ giận em, mẹ giận có lẽ vì chúng ta cưới nhau đủ lâu, 4 năm kể từ ngày cưới, em vẫn chưa thể có con. Em không dám trách mẹ, nếu em là mẹ, chưa chắc em đã đủ bình tĩnh để đợi một đứa cháu đến 4 năm trời.

- Em à, anh nghĩ chúng ta phải ly hôn!

Vậy là, sau 4 năm yêu đương rồi sau 6 năm cưới nhau, cuối cùng anh lại là người quyết định rời bỏ em. Chúng ta, cùng lặng yên trên chiếc ghế sofa, cùng cầm bút kí tên trên tờ đơn ly hôn, kể từ ấy chúng ta cùng quay lưng lại với thế giới của nhau.

- Giữ gìn sức khỏe cho mình, em nhé!

Anh giúp em thu xếp quần áo, em không xin anh một cái gì hết, không xin gì cả, em chỉ cầm tấm hình em chụp anh lúc ôm em ngủ ở ghế sofa. Em cho đến giờ từ ngày bước chân ra khỏi ngôi nhà ấy, kí ức duy nhất mà em muốn mang theo bên mình là hình ảnh anh ôm em ngủ ngon trên chiếc ghế chật hẹp.

Anh thấy không, một chiếc ghế chật đến đâu, chỉ cần hai con người họ chịu san sẻ thì sẽ đủ chỗ cho nhau. Nay, anh không còn chịu đựng được cảnh cuộc sống phải bó hẹp trong chuyện con cái nữa. Không thể có con chúng ta ban đầu đã cố gắng đến nhường nào, để rồi cuối cùng chúng ta lại chọn một đoạn kết không hạnh phúc...

Ly hôn, em tự thuê cho mình một ngôi nhà nhỏ, em không chọn cho mình quay về sống cùng bố mẹ, em sợ ông bà sẽ nhìn em mà buồn tủi. Vì em biết rằng em chưa bao giờ làm chủ được cuộc đời mình cho đến khi bị bỏ rơi.

- Anh xin lỗi!

Hai tháng sau ly hôn, anh cưới, cô gái đó còn trẻ, cô ấy đã mang thai được vài tháng. Vậy hóa ra, khi bên em, ngần ấy năm cho đến cuối cùng anh không thể đi tiếp cùng em là vì đứa con mà cô ấy có thể mang lại cho anh?

- Đứa bé không phải con tôi!

Ngày anh cưới cũng là ngày em biết mình có thai, thai được 10 tuần, em gọi điện nói không nên lời để rồi anh gắt lên với em. Câu nói đó có lẽ là câu nói cuối cùng anh dành cho em - cô gái đã dành 10 năm thanh xuân bên anh, vì anh để rồi cuối cùng duyên trời cho cũng chỉ cho chúng ta đi được một quãng đường thật ngắn ngủi.

Nợ em cả tuổi thanh xuân

Ba năm sau, con chúng ta được ba tuổi, anh lại tìm em để xin được quay về.

- Cô ấy đã lừa dối anh, đứa trẻ ấy không phải con anh!

Vậy hóa ra, bấy lâu nay anh đánh rơi ruột thịt của mình để yêu thương người có thể cho anh một đứa con. Giờ đây, khi em yên bình sống cuộc sống với con anh lại xin được bù đắp. Ông trời thật biết cách sắp đặt cuộc đời em quá anh à!

Duyên chúng ta đứt gánh hồi 10 năm, nhưng nợ của chúng ta chắc sẽ theo đến hết kiếp người. Một tình yêu mà cả hai đều cùng nắm, cùng buông và cùng dang dở.

***

- Mẹ ơi, ai nằm đây thế mẹ?

Anh mất khi con chưa kịp gọi anh một tiếng là ba, anh đi để lại đứa trẻ tội nghiệp và một bà mẹ đơn thân. Ở kiếp này, anh còn nợ em, nợ em mối nợ ân tình thời son trẻ, nợ em tiếng cười con trẻ! Xuân xanh thật ngắn ngủi, đi được gần nửa cuộc đời với nhau rồi đến cùng chúng ta cũng không thể ở cùng một nơi.

Hôm nay đây, hai mẹ con em ở xứ người, em vẫn cố để nuôi dạy con thật tốt. Đứa trẻ thi thoảng cũng bướng bỉnh và liều lĩnh giống anh. Con hay hỏi câu chuyện của ba, con thường hay tự nghĩ về một thiên đường thật đẹp, ở đó có ba và ba cảu con đang sống rất tốt... Sau này, khi con lớn lên, câu chuyện mà em kể về anh sẽ chân thật để con hiểu, con sẽ giận anh nhưng rồi con cũng sẽ thương anh, thương vì kiếp người lắm đa đoan quá anh à!

- Tạm biệt ba!

© Đồng Linh Trang – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết CẦN LẮM MỘT CHỮ DUYÊN. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top