Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những mùa đông thương nhớ

2015-12-18 09:33

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi nhớ những đôi chân của anh em tôi, ngày thơ bé đan vào nhau trong tấm chăn kéo trên thì hụt dưới vào mùa đông. Tôi như ngửi thấy mùi nắng quyện với mồ hôi trên áo cha khi đi làm đồng về. Tôi thương cái dáng còng của mẹ buổi sáng đi bán rau, đêm về miệt mài ngồi đan áo kiếm tiền nuôi con. Bây giờ chắc hẳn mẹ đau yếu nhiều hơn khi đàn con đã khôn lớn, phải không mẹ?

***

Những hàng cây trút lá xong từ cuối thu, gió thổi lạnh lẽo, người đi đường co ro. Xa xa những cửa hàng bán đồ trang trí Noel xanh đỏ, lấp lánh. Tuyết rơi trắng xóa... Mùa đông đã đến. Nó làm tôi rất nhớ về hai đấng sinh thành nơi chốn quê nhà xa xôi.

Một ngôi nhà tôn với năm đứa con là tài sản quý nhất của cha mẹ tôi. Ngoài anh hai mười lăm tuổi có thể phụ giúp được cho gia đình, còn bốn đứa chúng tôi chỉ biết học và chơi. Quê tôi là một thị xã nhỏ miền Trung. Cha tôi làm ruộng, mẹ tôi có mảnh vườn trồng rau kiểu "mùa nào thức ấy." Ngôi nhà nhỏ nóng như lò bánh mì vào mùa hè nhưng lạnh run vào mùa đông. Tôi nhớ nhất các đêm cuối năm, bọn trẻ chúng tôi nằm khít với nhau để trùm chăn cho ấm. Nhưng cha tôi vẫn chưa về nhà. Ông phải mưu sinh trong mưa gió ngoài đường bằng chiếc xe già nua như tuổi đời của ông vậy. Mẹ ở nhà còng lưng đan áo len thuê mà bản thân mặc không đủ ấm.



Những ngày miền Trung vào tháng tư, trời nóng như một chảo dầu đang sôi, hoặc khi xuất hiện những ngọn gió Lào khô như ném lửa vào mặt. Cây cối rũ lá, vạn vật lặng im như trốn nóng thì cha tôi vẫn ra đồng để đưa nước vào ruộng cứu lúa. Khi ông trở về, sực mùi da thịt cháy nắng thật tội nghiệp. Mẹ tôi một nắng hai sương gắn bó với vườn rau. Mỗi ngày khi đèn đường chưa kịp tắt, mẹ đã cắt rau đem ra chợ.

Anh hai tôi học giỏi, tiếc rằng do gia đình cần nhân lực ,lại gặp lúc cha tôi đang bệnh nên học xong lớp chín, anh nghỉ học. Mấy lần cô chủ nhiệm đến động viên anh đi học tiếp, tôi đều thấy mẹ lấy vạt áo lau mắt. Riêng anh đi ra sau vườn, úp mặt vào vòng tay ngồi bó gối, đôi vai run run. Anh muốn giấu mọi người là anh đang khóc. Hôm anh mở chiếc rương để cất hai bộ đồng phục học sinh, tôi lén nhìn thấy một món quà có đề người tặng là một cái tên con gái. Buồn làm sao, khi anh tôi buộc lòng chia tay quãng đời học sinh cùng rung động đầu đời mới đến.

Anh tôi tích cực phụ giúp được cha trong việc đồng áng. Thế nhưng cuộc đời anh lại ngắn ngủi. Trong một cơn bão lụt thuộc loại đại hồng thuỷ, cha tôi chỉ kịp đưa mẹ và ba đứa em gái chạy lên đồi, còn anh hai và tôi bị kẹt lại giữa mênh mông biển nước. Khi tôi đuổi sức quá, anh đã nhường cho tôi chiếc can nhựa hai anh em đang bám vào. Anh chỉ kịp nói:

- Em không được buông chiếc can này. Phải cố sống, học tốt để lo cho gia đình mình nha!

Cuối cùng anh chìm xuống và dòng nước hung hãn cuốn anh ngay trước mắt tôi. Khi cơn bão qua đi, ngoài nỗi đau về mất tài sản, nhà tôi còn chịu thêm nỗi đau lớn khi mất về người. Chôn anh hai xong, tóc cha tôi bạc trắng. Mẹ tôi hết nước mắt để mà khóc nữa rồi. Các em tôi ngơ ngác khóc theo người lớn. Còn tôi bị trầm cảm một thời gian, bởi vì thương anh nhiều quá. Anh tôi đã can đảm nhường sự sống cho tôi.



Sau này, tôi học rất giỏi bởi tôi không quên lời anh hai căn dặn.Tôi quyết tâm thực hiện điều anh muốn, phải lấy sự học để đổi đời. Người ta nói thời gian sẽ xoa dịu nỗi đau, nhưng với những người mẹ thì điều ấy không đúng. Mẹ tôi nấu gì ngon đều đem ra mộ thắp hương cho con. Cha tỏ ra cứng rắn nhưng tôi bắt gặp nhiều lần, khi cả nhà đi vắng,cha lại ôm lấy hình anh Hai vào lòng. Bốn năm đại học, tôi luôn đứng đầu lớp. Tôi có mặt trong hầu hết cuộc thi học sinh giỏi. Và khi tôi nhận học bổng sang Pháp du học cũng là lúc cha tôi hấp hối vì bệnh nặng. Trong giây phút lâm chung, cha bắt tôi phải hứa cứ lên đường xuất ngoại du học đúng ngày quy định. Không được vì chuyện hậu sự của cha mà dang dở sự học. Tôi có mặt tại Pháp ba ngày thì nhận được tin cha mất.

Đã qua nhiều mùa đông nơi xứ lạ, quê người. Con đường lấy bằng thạc sỹ về nông học của tôi rất gần. Ước mơ của tôi là sẽ đem kiến thức về giúp nông dân, cải thiện cuộc sống. Hằng đêm, tôi nhớ về một góc trời quê hương, nơi có căn nhà nghèo chất chứa biết bao vui, buồn. Tôi nhớ những đôi chân của anh em tôi, ngày thơ bé đan vào nhau trong tấm chăn kéo trên thì hụt dưới vào mùa đông. Yêu làm sao những bữa cơm gia đình, năm đứa tôi ham ăn như bầy gà con xúm xít. Tôi như ngửi thấy mùi nắng quyện với mồ hôi trên áo cha khi đi làm đồng về. Tôi thương cái dáng còng của mẹ buổi sáng đi bán rau, đêm về miệt mài ngồi đan áo kiếm tiền nuôi con. Bây giờ chắc hẳn mẹ đau yếu nhiều hơn khi đàn con đã khôn lớn, phải không mẹ?

Và em nhớ về anh thật nhiều, anh hai ơi! Sự sống ngày nay là do anh nhường lại. Em đang cố gắng mỗi ngày để không phụ lòng anh. Mùa đông nơi đây không chỉ làm tôi buồn vì tuyết rơi, lá vàng, gió lạnh mà còn bởi lòng tôi mang nặng biết bao nhiêu công ơn cùng rất nhiều nỗi niềm riêng.Ôi, mùa đông của thương nhớ.

© Hải Triều – blogradio.vn

Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top