Phát thanh xúc cảm của bạn !

Nhật ký của ông bố có con sắp vào lớp 1

2018-03-07 01:05

Tác giả:


blogradio.vn - Cho dù kiến thức con học ở trường có bao la rộng lớn đến đâu, ba chỉ muốn duy nhất một điều là khi con ra đời con khôn ngoan, con đủ khôn để không ai được bắt nạt con, con luôn nhìn đời bằng ánh mắt bao dung, bằng trái tim vị tha và độ lượng. Đó mới là thành công của ba.

***

blog radio, Nhật ký của ông bố có con sắp vào lớp 1

Con gái yêu của ba!

Nhìn thấy bạn bè và đồng nghiệp ai cũng vất vả chạy đua chuẩn bị cho con vào lớp một từ hơn một năm trước, làm cho ba hồi hộp, lo lắng quá. Ba không biết phải chuẩn bị những gì và bắt đầu từ đâu. Cái cảm giác hồi hộp ấy nó tựa như ngày con sắp chào đời vậy. Chiều ngày tổng kết năm học, đón con ở trường mẫu giáo về, con nói với ba là: “Ba ơi! hôm nay cô Linh và cô Thương đã khóc vì phải chia tay mấy tụi con. Rứa là từ hôm nay con đã chia tay trường mẫu giáo để chuẩn bị vào lớp một, như thế là con đã lớn rồi.”

Điều ba lo lắng là con nhỏ con quá hơn so với các bạn cùng lớp. Bởi vậy, mỗi khi xem biểu diễn văn nghệ ở trường ba thường thấy con đứng ở giữa hoặc hàng đầu ngay trước sân khấu. Ba hay nói vui rằng vì cả ba và mẹ đều là chim sâu nên con cũng là chim sâu chứ không thể thành chim bồ câu được. Vì là chim sâu nên con phải cố gắng hơn các bạn rất nhiều.

Ngay khi con vào lớp lớn, thỉnh thoảng ba mới dắt con vào tận lớp. Ba thường để con ở sân trường, con phải tự lên tầng, tự biết thay giầy và cất cặp vào tủ cá nhân để vào lớp. Mấy ngày đầu, ba đứng ép bên vách tường theo dõi, thấy con mang ba lô bước lên cầu thang mà ba chỉ thấy được mỗi cái ba lô và đôi chân bé tẹo của con, bởi cái ba lô nó đã che hết tấm thân bé bỏng.

Hàng ngày, khi chở con đi ngang qua trường tiểu học gần nhà, con thường nói: “Ba ơi! Con thích học trường này.” Ba biết con thích, vì con thường được các cô dẫn qua tham quan trường, hơn nữa một số anh chị là bạn của con cũng học trường đó.

blog radio, Nhật ký của ông bố có con sắp vào lớp 1

Mẹ về nhà thường hay kể cho ba nghe về con của bạn mẹ bằng tuổi con chưa vào lớp một mà đã biết đọc truyện, đọc sách. Biết đọc sách là điều tốt nhưng ba không muốn ráng ép cho con học chữ sớm. Nếu con được học trước thì sau này vào lớp một con có cảm giác như mình bị ở lại lớp, rồi con sẽ nhàm chán, ỷ lại.

Mà kể cả sau này cũng vậy, ba sẽ không bắt ép con phải học cái này, phải học cái kia để đem ra so sánh với chúng bạn. Ba không muốn chạy theo số đông mà sẽ để cho con học những gì con thích và làm những gì con muốn, dĩ nhiên là luôn có sự quan sát của cả ba và mẹ.

Ba cũng không mong muốn con luôn mang về cho ba điểm tốt. Điểm tốt thì dĩ nhiên ai cũng muốn nhưng phải đúng với bản chất thực sự của nó thì ba mới vui. Còn điểm tốt, điểm xấu mà vì những lý do khác nhau thì ba không muốn. Ba biết điểm yếu của ba là nói thì hay mà làm thì rất dở, ra đời thì khù khờ không được khôn lanh cho lắm, nên ba muốn con sẽ ngược lại, con sẽ hơn ba tất cả. Cho dù kiến thức con học ở trường có bao la rộng lớn đến đâu, ba chỉ muốn duy nhất một điều là khi con ra đời con khôn ngoan, con đủ khôn để không ai được bắt nạt con, con luôn nhìn đời bằng ánh mắt bao dung, bằng trái tim vị tha và độ lượng. Đó mới là thành công của ba.

© Lê Quý Hoàng – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top