Chuyến tàu mang yêu thương muộn màng
2018-12-01 01:26
Tác giả:
Ðó là một chiều đầu hạ. Tôi nhận được một cuộc gọi, không phải là giọng nói đầy yêu thương: “Con đã ăn cơm chưa?” “Ði học có mệt lắm không con?”. Mà cuộc gọi ấy, thông báo tin dữ, bệnh của bố tôi đã chuyển biến xấu. Bây giờ nghĩ lại trái tim vẫn đau đớn, chẳng có từ gì có thể diễn tả được cảm xúc lúc ấy. Vội vàng xếp vài bộ quần áo, chạy thật nhanh ra sân ga. Trớ trêu thay, chẳng còn vé nào cho tôi cả. Bầu trời trước mắt như sụp xuống. Cơ hội cuối cùng để tôi nhìn thấy bố cũng chẳng còn kịp nữa.
Hôm ấy không phải là tâm trạng háo hức về quê mỗi dịp lễ Tết hay nghỉ hè. Vẫn đoạn đường ấy, vẫn chuyến tàu ấy, vẫn khung cảnh ấy, ngày nào tôi cũng đi qua, sao hôm nay đối với tôi xa lạ đến thế. Chưa lúc nào như lúc ấy tôi ghét Huế đến vậy, tôi ghét cái khoảnh cách xa xôi ấy. “Ðã bao lâu rồi chưa thấy bố?”, “Ðã bao lâu rồi cả gia đình chưa quây quần ăn một bữa cơm?”, “Ðã bao lâu rồi?”. Giá như tôi chọn một ngôi trường gần hơn, giá như tôi quan tâm bố nhiều hơn, thì có lẽ hôm nay đã khác.
Ròng rã 4 tiếng đồng hồ chờ đợi, cuối cùng tôi cũng mua được vé cho chuyến tàu kế tiếp. Trên chuyến tàu hôm ấy, văng vẳng đâu đấy có tiếng hai cha con nhà kia đang say sưa trò chuyện, hay người phụ nữ kia đang ru con ngủ... những điều rất bình thường, rất giản dị. Nếu là hôm qua, hôm kia, có thể tôi sẽ không quan tâm ngoài kia họ đang làm gì. Nhưng bây giờ, nước mắt bỗng chực trào, cái không khí gia đình làm nhớ bố hơn bao giờ hết.
Bố đang đợi tôi về. Tôi thèm nghe giọng ồm ồm của bố. Thèm món canh chua bố nấu ngon lành. Thèm cái cảm giác bố đứng chờ sẵn ở cửa. Thèm hơi thở, thèm mùi mồ hôi vương trên áo bố.
Cuối cùng, tôi cũng đã không kịp nhìn bố lần cuối. Không kịp nghe vài lời dặn dò. Không kịp nói với bố câu yêu thương chưa một lần dám nói. Tất cả đều muộn màng. Chuyến tàu mang yêu thương muộn màng.
Gần 2 năm trôi qua, những nỗi đau cũng nhạt đi nhưng yêu thương vẫn mãi đong đầy. Ðôi khi tôi nghĩ, đó cũng có thể là một điều may mắn. Có thể ông trời đã sắp đặt để tôi không phải chứng kiến cảnh bố tôi phải đối chọi với bệnh tật, hay cái khoảnh khắc bố từ từ buông tay. Ở trên thiên đường kia, bố sẽ có cuộc sống tốt hơn, không nhiều đau đớn. Dù rất khó để chấp nhận nó, nhưng yêu thương một người chính là muốn họ hạnh phúc hơn, họ sống tốt hơn, dù cách rời xa tàn nhẫn và đau đớn nhất. Tôi nghe mẹ bảo rằng, giây phút cuối ấy, bố ra đi nhẹ nhàng.
Tôi của hôm nay đã mạnh mẽ và trưởng thành hơn, biết quan tâm hơn đến những người bên cạnh mình. Tôi sống và cố gắng không chỉ vì bản thân mà tôi luôn mong mình có thể bù đắp cho mẹ những năm tháng thiếu vắng người đàn ông đã từng gắn bó. Mong sao để tiếng cười vẫn vang vọng nơi này. Tôi nghĩ đó cũng là mong muốn của bố. Chắc hẳn, bố sẽ tự hào về tôi. “Con gái của bố trưởng thành thật rồi bố ạ, dù cái giá phải trả quá đắt”. Tôi sẽ tiếp tục con đường học tập, để không phụ sự kỳ vọng của bố, cũng như có thể chữa trị được cho những người mắc phải căn bệnh như bố tôi. Tôi từng đọc được đâu đó rằng: “Gia đình là nơi cuộc sống bắt đầu và tình yêu không bao giờ kết thúc”.
© Trần Thị Thanh Mai – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Trăm năm bên nhau
Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.
Niềm vui trọn tim anh
Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.
Bạn đang che giấu cảm xúc?
Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.
Ở lại hay ra đi
Ngắm nhìn anh - người thiếu niên em thương Cất lên khúc ca ấy Cùng hào vào mơ mộng em của em
Lời hứa tháng mười (Phần 2)
Cuộc hẹn chụp ảnh này, Phong cảm thấy có chút mong chờ. Khi bạn được gặp người tạo ra thứ bạn thích, trong bạn đã tồn tại một sự ngưỡng mộ về tài năng con người đó. Phong nghĩ mình nên kết bạn với anh chàng thú vị này.
Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"
Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?
Năm mới xinh tươi
Trong bao bước chân nhẹ êm trên những con đường vắng Năm mới vừa đi qua với giao thừa rộn rã
Hai đầu ngọn sóng
Bảo thấy gia đình em rất giống một bài hát mà em hay nghe là “Ở hai đầu nỗi nhớ”, nhưng Bảo lại muốn thêm vào là gia đình có đến ba đầu nỗi nhớ lận. Vì mẹ luôn trong bệnh viện và quay cuồng với những ca cấp cứu với những bệnh nhân còn ba ở ngoài tận khơi xa, chỉ có mỗi Bảo ở nhà và luôn ngồi vào bàn ăn một mình.
Mùa đông dang dở
Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường
Lời ước hẹn
Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em