Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tình yêu như hạt cát, càng nắm chặt càng rơi

2017-03-16 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Tệ hại nhất là, cứ nhồi nhét đống cảm xúc vỡ vụn, cứ gom góp ngày một nhiều những điều không hay rồi tự ôm ấp lấy biến chúng thành vô hình. Người cô đơn vẫn thường tự nghĩ đến một lúc nào đó sẽ quen, vẫn nhủ phải mạnh mẽ khi chưa tìm được đúng người, vẫn cố gắng lên tinh thần bằng rất nhiều cách khác nhau... Thế nhưng nhiều người vẫn bị sự cô đơn trói chặt.

***

Một ngày nào đó có vài chuyện không vui diễn ra và chẳng có lấy một người để dãi bày, chẳng có một người để ở cạnh bên nghe ta nói, cùng ta chia sẻ những điều khó khăn ấy hoặc đơn giản là một câu hỏi thăm cũng trở thành điều xa xỉ. Thế nhưng người cô đơn ấy vẫn sống, một mình đối diện với cuộc đời để tích góp cho mình thêm nhiều mạnh mẽ và tự tin.

Nhưng sẽ có những lúc, vì một vài chuyện ngoài ý muốn, vốn bản thân có thể tự mình xoay trở, vậy mà vẫn thấy người như rớt xuống thảm hại từ một tầng cao nào đó. Đi một mình giữa phố đông người, đèn xanh đèn đỏ nhảy nhót, thấy mình trống rỗng vô hồn.

Cái cảm giác vu vơ trống rỗng ấy vẫn xuất hiện nhưng bản thân lại chẳng thể nào khống chế nổi. Tự mình rệu rã, không thiết tha làm điều gì cả. Cảm giác bản thân cô độc đến đáng sợ, lạc lõng đến đáng sợ. Một chút tin cẩn để bấu víu cũng không có. Việc phải giữ kín những gì mình đang phải đối mặt thật sự là một việc khó làm. Con người ta ai chẳng có những lúc khó khăn, ai chẳng có lúc muốn gục ngã. Và những lúc ấy người ta vẫn cần có một ai đó lắng nghe, cần có một ai đó để tâm sự, để bộc bạch hết thảy những ấm ức tủi thân. Nếu là con gái, thậm chí còn muốn khóc òa lên, còn muốn được gục đầu vào một bờ vai để khóc.

Giấu ấm ức mãi rồi, giấu ở đâu cho chật kín?

 Tình yêu như hạt cát, càng nắm chặt càng rơi

Tệ hại nhất là, cứ nhồi nhét đống cảm xúc vỡ vụn, cứ gom góp ngày một nhiều những điều không hay rồi tự ôm ấp lấy biến chúng thành vô hình. Người cô đơn vẫn thường tự nghĩ đến một lúc nào đó sẽ quen, vẫn nhủ phải mạnh mẽ khi chưa tìm được đúng người, vẫn cố gắng lên tinh thần bằng rất nhiều cách khác nhau... Thế nhưng nhiều người vẫn bị sự cô đơn trói chặt.

Thế mới thấy, cô đơn đáng sợ lắm chứ!

Em buồn cho những ngày ít gió và lặng mây, thương cho những ngày cạn mưa và nắng chướng, thương những ngày cạnh anh mà hạnh phúc nhòa nhạt. Có những ngày đi cạnh nhau nhưng môi không muốn nói, tay không muốn nắm và vai chẳng muốn tựa nhau… Khi anh biến mất mang theo tất cả những gì đã có giữa chúng ta, em đã thừa nhận, không có ký ức là một điều đáng sợ đến nhường nào. Và em rong ruổi đuổi theo những mảnh ký ức trong quá khứ, vọng tưởng về một ngày nào đó chúng ta sẽ lại quay về những ngày tháng xưa cũ. Những tháng ngày mà em thì ương bướng, ngạo mạn, còn anh lặng lẽ ở bên em như là một điều tự nhiên nhất thế giới. Khi bàn tay em đan chặt áp lên mặt để che những giọt nước mắt tuyệt vọng, sau đó phát hiện, anh đã vĩnh viễn bước ra khỏi cuộc sống của em rồi. Còn em thì cứ như người mất trí lầm lũi tìm kiếm trong một mớ ký ức lộn xộn.

Những người từng cùng chung một bước đường thương nhớ, thường chẳng dễ để quên được nhau, hay là không thể? Vĩnh viễn gạt đi một phần đời đã từng vui, khóc khi bàn tay này còn nắm chặt lấy bàn tay kia, là điều nhẫn tâm chẳng ai mong muốn. Thế mà, định mệnh vẫn vô tình đưa người với người đến đặt cạnh nhau, rồi cố ý đẩy họ đi về hai con đường xa nhau mãi mãi. Nhưng đó là sự sắp xếp của số mệnh, hay vì vốn dĩ, người chẳng muốn bước về phía còn nhau? Yêu anh, là lựa chọn của em. Nước mắt, nụ cười của em, dẫu ít hay nhiều đều mang hơi thở của anh, cũng là lựa chọn của em. Đắng hay ngọt, chát hay chua, đoạn đường em qua đã chọn anh làm người để cùng thương, cùng nhớ.

 Tình yêu như hạt cát, càng nắm chặt càng rơi

Ảnh: Internet

Nhưng để mình xa nhau, là lựa chọn của em, của anh, hay là của nhau… Em không thể biết! Trách được ai khi chuyện hai người bỗng nhiên đứt gãy. Trách kẽ tay mình quá rộng, hay trách bàn tay ấy không thể đan vừa. Trách những ngày nhiều mưa, người xòe ô chẳng kịp tới. Để mưa loang lổ những khoảng trống, ướt dần yêu thương, rồi mất nhau khi còn đứng cạnh. Hay trách những ngày cô đơn lớn rộng, khi yêu càng sâu, nỗi sợ bị bỏ rơi lại choáng ngợp đến vô cùng.

Yêu anh là lỗi của em. Nhường anh cho yêu thương khác ấm áp hơn em, em buông rồi, anh hãy bình yên… Mình đã từng là tất cả của nhau, là hạnh phúc của nhau. Đã từng có một thời chỉ cần nhìn nhau và cảm nhận, chỉ ước thời gian ngừng trôi để nắm giữ từng phút giây bên nhau nhưng rồi cũng đến một lúc sẽ “không còn là gì của nhau” cũng là lúc biết chấp nhận lấy hai từ “buông tay” vì càng níu sẽ càng đau, càng nắm chặt sẽ càng rơi...

© Hnhi Bio – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết CẦN LẮM MỘT CHỮ DUYÊN. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

Ở lại hay ra đi

Ở lại hay ra đi

Ngắm nhìn anh - người thiếu niên em thương Cất lên khúc ca ấy Cùng hào vào mơ mộng em của em

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Cuộc hẹn chụp ảnh này, Phong cảm thấy có chút mong chờ. Khi bạn được gặp người tạo ra thứ bạn thích, trong bạn đã tồn tại một sự ngưỡng mộ về tài năng con người đó. Phong nghĩ mình nên kết bạn với anh chàng thú vị này.

Yêu “Nhạt

Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"

Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?

back to top