Phát thanh xúc cảm của bạn !

Người thứ 3, làm sao ngăn được cảm xúc

2014-07-05 01:02

Tác giả:


Yêu 24/7 -  Em đã trăn trở, băn khoăn, day dứt ...khi bản thân mình lại trở thành người thứ 3 như thế...Nhưng cảm xúc thì không làm sao ngăn được...

***
              Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
              Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
              Ngược lòng mình tìm về chốn nông nổi
              Lãng du đi vô định cánh chim trời

Thành phố biển chiều nay trời lộng gió, từ công ty chạy về nhà mà đầu óc cô cứ để về chốn nao. Biển chiều nay thật đẹp, hoàng hôn đang buông dần xuống trên từng con phố. Chỉ vài phút trước đây thôi, cô còn cười nói vui vẻ với anh đến lúc tiễn anh ra sân bay lòng cô lại đau nhói. Cô yêu anh từ lúc nào nhỉ?

Anh là sếp tổng của cô, anh là dân Hà thành chính gốc với làn da trắng, giọng nói ngọt ngào,.. 32 tuổi anh đã lập cho mình 1 công ty riêng tại Hà Nội và dần dần mở rộng chi nhánh tại nhiều thành phố trên cả nước. Giữa nền kinh tế còn gặp nhiều khó khăn, nhiều Doanh nghiệp rơi vào tình hình khốn đốn thì công ty anh vẫn đứng vững và sản phẩm của công ty đã đưa ra thị trường thế giới.
Nơi cô làm việc có chi nhánh tại Đà Nẵng, ngày mới bước chân vào công ty cô chỉ nghe anh chị đồng nghiệp nói về anh, rằng anh còn rất trẻ, rất giỏi, nhưng cũng rất nghiêm. Cô hồi hộp và lo sợ nếu 1 ngày nào đó cô gặp anh thì như thế nào nhỉ?

 Đà Nẵng đón anh vào một ngày cuối thu, khi những con đường đang nở rộ những chùm  hoa sữa. Cảm giác đầu tiên cô gặp anh vẫn không có gì đặc biệt nhưng cô phục anh, phục cách anh làm việc, phục tư duy của anh. Anh còn rất trẻ mà đã thành công trên con đường sự nghiệp như thế.

Làm việc với anh lâu dần cô thấy anh thật sự rất gần gũi, đầy thân thiện và tình cảm. Cô thấy mình may mắn khi được làm việc với 1 người sếp như anh.
Tháng 3 về, Đà Nẵng chuyển mình không còn cái se lạnh của những ngày xuân nữa… khí trời trong xanh và ấm áp hơn. Anh vào Đà Nẵng công tác đúng dịp 8/3 và không quên tặng cô 1 lẵng hoa thật đẹp. Cô đón nhận món quà anh tặng trong sự bất ngờ và niềm hạnh phúc ngập tràn.

Chiều cuối tuần trước lúc đưa anh ra sân bay, cô chở anh dạo vòng quanh thành phố. Với cô, đó là ngày định mệnh, là ngày mà  trái tim cô đập loạn nhịp… là ngày mà cô biết rằng cô nghĩ về anh nhiều như thế, là ngày mà cô nghĩ tình cảm cô dành cho anh không đơn thuần chỉ là sự nể phục đối với 1 người sếp tài năng.

Cô và anh cùng nhau đi dạo trên con đường đầy nắng và gió. Đường lên Sơn Trà với những khúc cua ngoằn ngoèo. Một bên là núi rừng với những cây cối mọc um tùm với những chùm hoa trắng muốt reo vang trong gió, một bên là vực thẳm với bãi biển đẹp trong xanh. Nhìn từ trên đỉnh Sơn Trà, thành phố nơi cô đang sống thật đẹp biết bao, cô và anh có thể nhìn bao quát cả thành phố, nhìn bờ biển Đà Nẵng thật là thơ mộng, gió chiều làm tóc cô tung bay thoang thoảng hương tóc bưởi thật dịu nhẹ…bất chợt anh ôm chặt cô vào lòng và đặt lên môi cô 1 nụ hôn nồng cháy. Cô bất ngờ với nụ hôn của anh, anh ôm siết chặt cô vào lòng hơn nữa.

-Hãy để anh ôm em thật chặt nhé,1 lần này thôi được không em.

Giữa không gian yên tĩnh với những tiếng gió, cô nghe trái tim mình thổn thức và đập loạn nhịp hơn…

-Sao anh lại như thế? Cô hỏi anh với giọng nói lạc đi.

Anh không trả lời câu hỏi của cô nhưng nhìn vào mắt anh, đôi mắt anh nhìn cô thật trìu mến, cô sợ ánh nhìn ấy, cô sợ mình sẽ lạc lối.
người thứ 3

Anh thường xuyên vào Đà Nẵng hơn, anh và cô gặp nhau nhiều hơn, trò chuyện nhiều hơn... Mỗi lần chạm vào ánh mắt anh, ánh mắt mà lúc nào nhìn cô cũng thật dịu dàng ấy cô sợ mình sẽ yêu anh. Cô biết, cô không có quyền được yêu anh, được bên anh vì anh đã có gia đình với người vợ tài đức ven toàn, hiền dịu, đảm đang, tháo vát với 1 đứa con trai đáng yêu kháu khỉnh. Nhưng trái tim cô đang lạc nhịp… 

Một ngày cuối tháng 4, khi cái nắng không còn dịu nhẹ nữa, tạm rời xa nhịp sống ồn ào, náo nhiệt, vội vã nơi thành phố, anh và cô lòng vòng quanh phố cổ Hội An, ngắm những chiếc lồng đèn xinh xắn đủ màu sắc được thả trên sông Hoài, những ngôi nhà thực sự rất cổ kính với những căn gác, ban công thật thơ mộng. Anh nắm chặt tay cô đi dạo quanh phố cổ như thể nếu anh thả tay cô ra, cô sẽ biến mất trong cuộc đời này. Bàn tay nhỏ xíu của cô nằm gọn trong bàn tay anh, cô cảm nhận được hơi ấm,sự bình yên khi đi bên cạnh anh..

Yêu anh, cô thêm yêu những nơi anh cùng cô đi đến, yêu thêm loài hoa mà từ trước giờ cô chưa từng biết tên. Những nhánh hoa Jun được trồng trên khắp những con phố nhỏ, quấn leo quanh những cánh cửa trước nhà càng làm cho phố cổ thêm cổ hơn, lung linh hơn. Mùi thươm của hoa Jun thật dễ chịu, sắc hoa phớt hồng hay đỏ xen lẫn nhau mọc thành từng chùm tạo nên 1 bức tranh thật thơ mộng, không biết từ khi nào cô yêu loài hoa đó đến thế.

Yêu anh là cô biết cô tự làm bản thân mình đau, là làm tổn thương đến người con trai yêu cô nhiều hơn cả cuộc sống này. Khánh Trung là người đã âm thầm bên cô suốt gần 10 năm qua,  người đã cùng cô đi qua những vui, buồn, khó khăn trong cuộc sống, là người đã luôn ở bên cạnh cô, ủng hộ cô.. đem đến cho cô tiếng cười… Vậy mà tình cảm cô dành cho Khánh Trung thật hời hợt …nhưng cô không muốn làm cho Khánh Trung bị tổn thương. Đã bao nhiêu lần cô nói với Khánh Trung rằng: tình cảm cô dành cho anh không phải là tình yêu…Nhưng Khánh Trung không quan trọng điều cô nói.

-Chỉ cần em cho anh cơ hội ở bên cạnh em, anh sẽ làm cho em yêu anh.

Cô biết Khánh Trung yêu cô nhiều nhưng tình yêu của cô lại dành cho anh. Khánh Trung đã ở bên cạnh cô suốt gần 10 năm qua chỉ mong được 1 cái gật đầu của cô, chỉ mong cô đồng ý làm vợ anh..Vậy mà cô lại…

Cô lao vào công việc, cô muốn mình không có thời gian để nhớ về anh. Ngoài giờ làm việc tại công ty, cô còn mở thêm 1 dịch vụ kinh doanh nhỏ tại nhà, cô đăng ký thêm lớp học kỹ năng vào buổi tối. 
Một ngày cuối tháng 6, tránh cái nắng nóng của TP Biển, cái nắng gay gắt của Miền trung để đi du lịch cùng công ty lên Đà Lạt. Cô muốn gặp anh. Đà Lạt có anh nên Đà Lạt đẹp hơn trong mắt cô. Sáng sớm cô đặt chân đến Đà Lạt, đến mảnh đất mà cô yêu thích, đến mảnh đất khiêm nhường, lặng lẽ nhưng ẩn chứa bao điều kì diệu của cảnh sắc thiên nhiên. Đến Đà Lạt, cô như quên đi mọi cảm giác ưu phiền, những lo toan bề bộn, những bụi bặm phố phường… chỉ còn mây trời, cảnh sắc lãng mạn, hùng vĩ của núi trời.

Cô tránh ánh nhìn của anh, cô sợ nếu cô bước về phía anh, cô sẽ không còn là cô nữa.

Đêm cuối cùng ở lại Đà Lạt anh điện thoại cho cô. Cô đắn đo nhưng cuối cùng cô vẫn không vượt qua được con tim mình. Anh nắm tay cô dạo quanh hồ Xuân Hương, trên những con đường rợp bóng thông. Cái se lạnh của Đà Lạt về đêm khiến cho tay anh nắm tay cô thật chặt, khiến cho cô như muốn nép mình vào anh hơn. Anh và cô chọn cho mình 1 góc nhỏ bên bờ hồ, cạnh những hàng thông reo.

-Tại sao em yêu anh?
Đây là lần đầu tiên anh hỏi cô về điều đó.Và đó cũng là câu hỏi cô đặt ra cho bản thân mình suốt thời gian dài.Tại sao cô lại yêu anh nhỉ?
Cô nhìn vào mắt anh thật lâu,cười hiền
-Tại vì anh là thần tượng trong em, chỉ đơn giản thế thôi.
-Còn anh,tại sao lại yêu em?
Anh ôm cô thật chặt vào lòng, ở bên cạnh anh cô thấy mình thật sự nhỏ bé.
-Anh cũng không hiểu tại sao anh lại yêu em như thế. Từ cái cảm giác mến rồi chuyển sang thành yêu lúc nào anh cũng không hay biết nữa. Ở bên em, anh có cảm giác thật đặc biệt.
Anh đặt vào môi cô nụ hôn dịu dàng giữa đất trời đầy sao của Đà Lạt, anh muốn anh và cô cùng hòa nguyện vào nhau…Nhưng bản thân cô lại sợ, cô sợ làm ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, cô sợ làm cho người yêu thương cô nhất phải đau lòng… Cô yêu anh nhưng để thuộc về anh trọn vẹn thì cô chưa sẵn sàng cho điều đó.
-Anh à,cho em thời gian được không?
-Anh sẽ luôn tôn trọng em, sẽ không làm em đau, sẽ không làm điều gì nếu em không muốn.

Anh ôm cô vào lòng chặt hơn, bàn tay anh siết mạnh, cô cảm nhận được trái tim anh đập loạn nhịp. Cô chỉ muốn ở bên cạnh anh như thế, chỉ muốn được anh ôm vào lòng, như thế là quá đủ với cô.
Biết bao lần cô tự hỏi bản thân mình liệu giữa cô và anh đã từng có tình yêu hiện hữu hay chỉ là khoảnh khắc cảm xúc của ai đó đi lạc?
người thứ 3

4 tháng trước ngày cưới…

Cô đồng ý lời cầu hôn của Khánh Trung vào 1 buổi chiều hoàng hôn khi cái nắng đang tắt dần trên bờ biển, khi những con sóng đang đua nhau xô vào bờ. Khánh Trung không lãng mạn, không nến cũng không hoa. Với cô, tình cảm Khánh Trung dành cho cô gần 10 năm qua đủ để cô đồng ý theo anh đến cả cuộc đời này. Cô không yêu anh nhiều như cô mong muốn nhưng cô sẽ cố gắng để trở thành 1 người vợ hiền, đảm đang,1 nàng dâu thảo,1 người mẹ tuyệt vời của các con anh, cô tự hứa với lòng mình như thế.

3 tháng trước ngày cưới…

Chiều đang buông dần xuống, ánh đèn điện thành phố bắt đầu lên đèn. Ánh đèn lung linh đủ sắc màu càng làm tăng thêm vẻ đẹp của thành phố về đêm. Anh và cô chọn cho mình 1 quán café ngay bên bờ Sông Hàn. 

-Em đang suy nghĩ gì thế?
Câu hỏi của anh làm cắt ngang dòng suy nghĩ trong cô.
-Em đang nghĩ về em,về anh…và cả về mối quan hệ của chúng ta.Cô cười 

Trong cô biết bao cảm xúc đan xen lẫn nhau. Cô ước giá như cô không yêu anh thì hay biết mấy, cô sẽ không suy nghĩ gì nhiều, cô sẽ không cảm thấy mình có lỗi, day dứt,dằn vặt với Khánh Trung, với chị - vợ anh.

Cô không hiểu tại sao cảm xúc trong cô lại lẫn lộn như thế. Yêu anh nhưng cô luôn muốn nhìn thấy anh vui vẻ hạnh phúc bên chị, chị sẽ là ngôi nhà bình yên nhất để anh trở về sau những bon chen vất vả của cuộc sống này. Đôi lúc cô cảm thấy ghen tị với niềm hạnh phúc của chị.

Anh yêu chị, với anh, chị là niềm hạnh phúc, là người vợ tuyệt vời nhất. Cô biết điều đó. Vậy thực ra tình cảm anh dành cho cô là gì? Liệu đó có phải là tình yêu hay chỉ là phút say nắng nhất thời? Anh có tham lam quá không?
người thứ 3

2 tháng trước ngày cưới..

Càng ngày hình ảnh anh, giọng nói anh, nụ cười của anh càng xuất hiện nhiều hơn trong tâm trí cô. Cô đang tự hành hạ bản thân mình khi nỗi nhớ về anh ngày càng da diết. Cô ước, cô đủ can đảm để bên anh 1 ngày trọn vẹn, 1 ngày duy nhất. Chỉ 1 ngày thôi, cô không muốn suy nghĩ gì nữa hết, chỉ 1 ngày thôi, cô sống cho cảm xúc của riêng mình.
1 tháng trước ngày cưới…

Chỉ 1 tháng nữa thôi cuộc sống của cô sẽ thay đổi. Với 1 người con gái đó là ngày quan trọng nhất, tươi đẹp nhất, hạnh phúc nhất. Cô nhìn thấy trên nét mặt Khánh Trung nụ cười hạnh phúc khi Anh đang háo hức chuẩn bị cho lễ cưới. Đó là ngày mà anh mong đợi suốt gần 10 năm qua, là ngày mà anh cảm nhận được niềm hạnh phúc trọn vẹn nhất. Còn cô thì sao?

10 ngày trước ngày cưới..

Cô biết!
Dẫu biết rằng cố quên là sẽ nhớ
Nên dặn lòng cố nhớ để mà quên

Với cô, để xóa bỏ kí ức về anh thật là khó. Cô biết, cô chỉ có thể là tiếng cười khỏa lấp những lúc anh trống trải, cũng có lúc anh nhớ cô thật đấy nhưng chỉ tựa như gió mặt hồ gợn sóng mà thôi. Cô biết mình không đủ dũng cảm quay lưng trước chính cơn bão của lòng mình nên…cô vẫn sẽ nhớ anh, sẽ giấu anh trong 1 góc nhỏ của trái tim mình..Cô sẽ không cố gắng để xóa hình ảnh của anh nữa…cô cứ để nó tự nhiên.. đến lúc có thể quên được anh thì cô sẽ quên thôi.

Cô sẽ phải bắt đầu cho mình cuộc sống mới, 1 cuộc sống mà cô sẽ đi trọn với Khánh Trung suốt cuộc đời này. 28 tuổi, cô đã chẳng còn trẻ để rong ruổi với những ước mơ xa,chẳng còn đủ niềm tin để đứng lên nếu bước hụt chân lần nữa. Cô tin, 1 ngày không xa nữa, cô sẽ yêu Khánh Trung với con tim trọn vẹn và ngày ấy, nụ cười trên môi cô sẽ tỏa nắng.

  • Bảo Trân: Em đã trăn trở, băn khoăn, day dứt ...khi bản thân mình lại trở thành người thứ 3 như thế...Nhưng cảm xúc thì không làm sao ngăn được...Em chỉ mong anh có thể nghe thấy,có thể hiểu được cảm xúc lẫn lộn trong em.

VIẾT ĐỂ CẢM NHẬN HẠNH PHÚC, LAN TỎA HẠNH PHÚC VÀ NHẬN NHỮNG GIẢI THƯỞNG HẠNH PHÚC! 



MỜI BẠN CLICK VÀO ĐÂY ĐỂ TÌM HIỂU VỀ CUỘC THI VIẾT "HẠNH PHÚC VẪN ĐỦ CHỖ CHO TA"

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

Ở lại hay ra đi

Ở lại hay ra đi

Ngắm nhìn anh - người thiếu niên em thương Cất lên khúc ca ấy Cùng hào vào mơ mộng em của em

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Cuộc hẹn chụp ảnh này, Phong cảm thấy có chút mong chờ. Khi bạn được gặp người tạo ra thứ bạn thích, trong bạn đã tồn tại một sự ngưỡng mộ về tài năng con người đó. Phong nghĩ mình nên kết bạn với anh chàng thú vị này.

Yêu “Nhạt

Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"

Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?

back to top