Mình chia tay vào một ngày thu
2017-09-19 01:30
Tác giả:
Em phải thú nhận với anh rằng, lúc nhận được tin nhắn này em thực sự thảng thốt. Bao nhiêu kỷ niệm ùa về.
Em nhớ ngày anh tỏ tình với em đúng vào giờ khắc chào năm mới. Em xúc động lắm.
Em nhớ những chiều anh chở em trên chiếc xe đạp cà tàng, rồi trên chiếc xe máy mà anh tậu được đi lòng vòng qua các con phố. Em thường vòng tay ôm ngang hông anh, ngả đầu vào vai anh. Nhiều khi, mình không nói chuyện và cứ để thời gian trôi đi như thế.
Em nhớ rất nhiều kỷ niệm đẹp của tình yêu chúng ta khi mình còn là sinh viên cũng như khi đã đi làm. Nhớ những khi cùng anh về gặp gia đình hai bên. Mẹ anh rất quý em.
Thế nhưng, nhớ nhất có lẽ chiều thu năm ấy, anh hẹn em ngay trước cổng công ty. Hôm đó, thái độ của anh thật sự nghiêm túc, anh nói rằng “Anh muốn chúng ta tạm thời không yêu nhau nữa trong khoảng 6 tháng”. Anh nhớ không, lúc đó em đã sốc, em không khóc nổi, em không hiểu tại sao anh lại muốn thế. Dù anh cố gắng giải thích rằng lỗi là do anh, anh muốn bình tĩnh lại, anh muốn xem xét lại trước khi đi đến một chặng đường xa hơn với em, anh bảo em là cô gái tốt, giỏi giang, chẳng có gì chê trách. Tất cả những lời nói đó đâu có thể che đi một sự thật rằng anh đang muốn xa em.
Những ngày sau đó, em đến công ty với đôi mắt lúc nào cũng sưng húp. Ban ngày đi làm, em viết cho anh hàng trăm, hàng nhìn bức thư điện tử. Mỗi bức thư gửi đi, đầu tiên thì anh nhắn lại giãi bày và bảo em giữ gìn sức khỏe, sau dần, anh không nhắn nữa, có lần anh còn bảo em rằng “đừng làm phiền anh nữa”.
Còn sau giờ làm, em chạy xe loanh quanh khu anh ở để mong gặp anh, em còn đứng lì trước cổng nhà chờ anh ra gặp bằng được thì thôi. Rồi một tối mưa gió, em không chịu về, em bắt anh ở cùng em, rồi em cố tình trao cho anh thứ quý giá của người con gái. Nhưng sau hôm đó, anh vẫn lạnh nhạt và chán chường em. Anh bảo “em đẹp thế này chắc chắn sẽ tìm được người yêu khác”. Dường như mọi nỗ lực níu kéo càng làm cho anh thấy ngột ngạt. Em biết, nhưng em không thể dừng lại, lí trí không thể điều khiển được trái tim em nữa rồi. Bởi mối em tin quan hệ của chúng ta đâu có nhiều mâu thuẫn, chẳng có gì cần sửa chữa để mà chờ đợi. Lúc đó, em đã có anh trong mọi kế hoạch cuộc đời tiếp theo. Vậy mà…
Hết mùa thu rồi đến mùa đông, có lẽ em đã nỗ lực níu kéo anh suốt cả 2 mùa thì phải? Khoảng thời gian đó đúng bằng khoảng thời gian anh đề nghị chúng ta tạm dừng. Em gầy sọp đi, thất thần, không còn nhìn thấy tương lai và chẳng tin vào cuộc sống. Vậy mà em vẫn mong anh sẽ vì thương cái bộ dạng ấy mà quay lại với em.
“Em đừng làm khổ anh nữa. Anh mệt mỏi lắm rồi”
“Em ra nông nỗi này mà anh không quan tâm ư?”
“Em thế nào thì anh cũng không quan tâm.”
Em nhớ như in câu nói đó của anh. Và em cũng cảm ơn vì câu nói đó mà em đã quyết định sẽ để anh ra đi mãi mãi khỏi tâm trí mình. Sẽ không còn làm phiền anh, cũng chẳng buồn vui hay khóc lóc đi nữa. Vì em cũng mệt quá rồi…
Ngày đấy, anh ra đi như thế, em buồn thêm một thời gian ngắn rồi tìm lại được sự bình yên trong tâm hồn. Bẵng đi bao nhiêu năm chúng ta chẳng gặp nhau rồi? Em cũng đã tìm thấy mối quan tâm mới nhưng thú thật những ký ức về anh chưa bao giờ phai nhòa trong tâm trí em…
Ngày hôm nay, anh ra sao, sao anh lại nhắn tin cho em như thế? Khi đang ngồi nghĩ ngợi viển vông như vậy thì điện thoại em có tin nhắn đến.
“Em xong việc chưa, chúng mình đi ăn nhé?”
Em thở sâu và bỗng dưng thấy mình nhẹ bẫng. “Vâng ạ”
Đây mới là hiện tại và tương lai của em, người cho em bình yên. Người không cao bằng anh nhưng luôn nắm tay em mỗi khi sánh bước. Em mỉm cười. Hóa ra, kỷ niệm còn nguyên đấy, nhưng chẳng đủ để làm con tim ta xao động một khi nó đã được lấp đầy bởi những yêu thương chân thành.
Em không nhắn lại cho anh đâu. Em quên anh rồi…
© Đỗ Quyên – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Trăm năm bên nhau
Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.
Niềm vui trọn tim anh
Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.
Bạn đang che giấu cảm xúc?
Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.
Ở lại hay ra đi
Ngắm nhìn anh - người thiếu niên em thương Cất lên khúc ca ấy Cùng hào vào mơ mộng em của em
Lời hứa tháng mười (Phần 2)
Cuộc hẹn chụp ảnh này, Phong cảm thấy có chút mong chờ. Khi bạn được gặp người tạo ra thứ bạn thích, trong bạn đã tồn tại một sự ngưỡng mộ về tài năng con người đó. Phong nghĩ mình nên kết bạn với anh chàng thú vị này.
Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"
Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?
Năm mới xinh tươi
Trong bao bước chân nhẹ êm trên những con đường vắng Năm mới vừa đi qua với giao thừa rộn rã
Hai đầu ngọn sóng
Bảo thấy gia đình em rất giống một bài hát mà em hay nghe là “Ở hai đầu nỗi nhớ”, nhưng Bảo lại muốn thêm vào là gia đình có đến ba đầu nỗi nhớ lận. Vì mẹ luôn trong bệnh viện và quay cuồng với những ca cấp cứu với những bệnh nhân còn ba ở ngoài tận khơi xa, chỉ có mỗi Bảo ở nhà và luôn ngồi vào bàn ăn một mình.
Mùa đông dang dở
Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường
Lời ước hẹn
Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em