Phát thanh xúc cảm của bạn !

Gửi lại thanh xuân tình yêu năm ấy

2017-09-14 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Hà Nội lớn lắm, nếu chẳng miệt mài kiếm tìm, làm sao ta có thể gặp nhau được? Tôi muốn gặp cậu một lần, nhưng chỉ đợi chờ sự ngẫu nhiên của duyên phận, lại chẳng thể thuyết phục mình bước đi vì cậu. Đôi lúc tôi cũng tự hỏi mình, tại sao? Chẳng phải vì tôi nhát gan, mà vì tôi lại nhận ra, gặp gỡ cũng chả để làm gì cả, và tôi cũng chẳng biết nói gì khi gặp cậu, mà có khi cậu cũng quên tôi rồi. Vậy thôi, chẳng thà cứ phó mặc cho duyên phận.

***
Gửi lại thanh xuân tình yêu năm ấy


Chúng tôi chia tay vào mùa thu đầu tiên sau khi rời khỏi ngôi trường cấp ba, cậu chuyển về Hà Nội, hai đầu Nam Bắc, mùi hoa sữa mà cậu kể tôi chẳng bao giờ mường tượng được, tiết trời oi gắt tôi hay than cậu cũng chẳng bao giờ hiểu.

Vậy là chúng tôi chia tay.

Cũng bình thường thôi vì tuổi học trò, người ta gặp nhau, mến nhau, mấy ai có thể bước đến cuối cùng đâu, và lời hứa thiên trường địa cửu chỉ mãi là lời hứa ngông nghênh thời niên thiếu, đôi khi nghĩ lại vừa thấy buồn cười, lại vừa xót xa.

Vậy đó, nỗi đau khi chia tay cậu mùa thu năm ấy tôi đã quên rồi, bây giờ có cố ngồi nhớ cũng chẳng thể nào hình dung được. Vậy mà cứ mỗi mùa thu, tôi lại nhớ đến cậu, nhớ đến cái cách cậu từng sánh bước cùng tôi rồi lại rời đi chóng vánh, như hành vi vô thức tua đi tua lại một đoạn phim cũ, hình ảnh tuy mơ hồ vẫn vẹn nguyên, chỉ có nỗi đau là không còn.

Có lẽ là do thời gian dài quá, bây giờ nhớ đến đoạn tình cảm ấy, tôi lại thấy xa lạ như xem một bộ phim của người khác, tuy đã thuộc nằm lòng nhưng lại chẳng thể nào dung nhập, cộng hưởng với từng nhân vật...

Bộ phim đó có một 'tôi' khác, rất ngây thơ, cũng rất tin vào tình yêu vĩnh cửu.

Bộ phim đó có 'cậu', nóng nảy và hay đỏ mặt, chắc cũng như 'tôi', cũng tin rằng rồi ta sẽ bước đến cuối cùng.

Gửi lại thanh xuân tình yêu năm ấy

Năm dài tháng rộng, tôi vẫn chưa gặp cậu lần nào kể từ mùa thu năm ấy, chẳng biết cậu lúc này ra sao, có khỏe không? Chỉ biết rằng mình đã thay đổi rất nhiều, và vẫn ổn.

Có những lần tôi đi công tác ở Hà Nội, đi qua một con đường nào đó, ngửi thấy mùi hoa sữa, đột nhiên lại nghĩ: Cậu đã từng đến đây chưa? Đây có phải cây hoa sữa trong lời cậu kể không? Và nếu phải, thì liệu tôi đến đây sớm hơn một chút, chẳng phải sẽ gặp được cậu sao?

Nhưng tôi cũng biết, Hà Nội lớn lắm, nếu chẳng miệt mài kiếm tìm, làm sao ta có thể gặp nhau được? Tôi muốn gặp cậu một lần, nhưng chỉ đợi chờ sự ngẫu nhiên của duyên phận, lại chẳng thể thuyết phục mình bước đi vì cậu. Đôi lúc tôi cũng tự hỏi mình, tại sao? Chẳng phải vì tôi nhát gan, mà vì tôi lại nhận ra, gặp gỡ cũng chả để làm gì cả, và tôi cũng chẳng biết nói gì khi gặp cậu, mà có khi cậu cũng quên tôi rồi. Vậy thôi, chẳng thà cứ phó mặc cho duyên phận.

Và mỗi mùa thu, tôi vẫn cứ nhớ về một người bạn cũ đã xa mặt lâu như vậy, chắc không hẳn vì đó là một người tôi từng thương, mà là vì trong lòng tôi, đã lỡ đặt cho người ấy một cái tên khác, đó là “thanh xuân”. Nỗi nhớ tái diễn mỗi năm chắc cũng chỉ là cách tôi hát khúc ai điếu cho thời niên thiếu của mình.

Mùa thu năm nay cũng sắp qua, mùa thu thứ bảy, tôi vẫn chưa ngẫu nhiên gặp lại “thanh xuân” của mình lần nào cả.

© Bảo Ngân – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top