Phát thanh xúc cảm của bạn !

Giá như đủ dũng cảm để nói tiếng yêu anh

2018-01-18 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Hai năm không gặp. Những tưởng tớ đã trưởng thành hơn, đã mạnh mẽ hơn, hay có thể là tình cảm kia vốn dĩ đã phai nhạt theo năm tháng. Vậy mà, hai năm gặp lại, tớ vẫn không cách nào nhìn thẳng vào mắt cậu. Hóa ra, thứ tình cảm mà bấy lâu tớ đã xếp vào quá khứ kia vẫn chưa một lần thay đổi, có chăng chỉ là nó đang tồn tại ở góc khuất nào đó trong sâu thẳm trái tim này. Nhưng tớ vẫn không thể thổ lộ.

***


"Giống như cố hương là nơi con người ôn lại thuở hàn vi, tuổi xuân là quãng thời gian để con người nhớ nhung, hoài niệm, khi bạn ôm nó vào lòng nó sẽ chẳng đáng một xu; chỉ khi bạn dốc hết nó, quay đầu nhìn lại, tất cả mới có - những người đã từng yêu thương và làm tổn thương ta, đều có ý nghĩa đối với sự tồn tại tuổi xuân ta."

Thanh xuân của tớ, là chờ đợi cậu...

Thời trung học, tớ đã có một người như vậy. Một người mà tớ vẫn len lén để ở trong lòng, mỗi ngày đều chú ý đến từng cử chỉ, hành động, từng ánh mắt, nụ cười, từng biểu cảm, từng lời nói bông đùa với mọi người. Cậu biết không? Thanh xuân của tớ, là những lần đỏ mặt quay đầu khi chạm phải ánh mắt cậu, là mỗi lần cô giáo sắp xếp chỗ ngồi đều thấp thỏm không yên, vừa hi vọng vừa lo sợ rằng nếu ngồi chung bàn với cậu... Thanh xuân ấy, vì sự có mặt của cậu mà đáng nhớ hơn cả ngàn lần.

Tớ đã từng là một cô bé hay cười, hay nói. Nhưng dù có nói nhiều đến đâu, tớ vẫn luôn là đứa ngoan ngoãn, mẫu mực và khuôn khổ. Vậy mà, từ khi quen biết cậu, học chung lớp, chơi chung nhóm với cậu, tớ lại trở thành đứa nghịch ngợm nhất, quậy phá nhất.

Tớ và cậu, đã từng là bạn thân... Cậu quan tâm đến những chuyện vụn vặt trong cuộc sống của tớ. Cậu luôn bảo vệ tớ để không ai được phép đụng tới tớ. Cậu hay chọc tớ giận, nhưng cậu cũng luôn có cách làm tớ cười. Cậu vẫn thường qua tay mấy đứa trong lớp đưa cho tớ những mẩu giấy nhỏ kể chuyện tào lao trong giờ học. Cậu luôn đứng ra gánh tội thay tớ vì mấy trò nghịch tớ gây ra.

Tớ đã quen với cuộc sống có cậu, quen với việc cậu mỉm cười đặt vào tay tớ cây kẹo ngọt lịm mỗi buổi đến trường. Cậu khiến tớ khó chịu mỗi lần cậu thân thiết với đứa này đứa kia. Nhưng cậu vẫn luôn có mặt cạnh bên tớ, mọi lúc, mọi nơi.

Thế rồi, chẳng biết từ khi nào, cậu và tớ lại trở nên xa cách đến vậy. Bạn bè trong lớp đều ghép tớ và cậu là một đôi. Tớ ngại. Có lẽ cậu cũng vậy. Cậu chẳng còn đặt vào tay tớ cây kẹo nào mỗi buổi đến trường, tớ cũng không còn nhận được mẩu giấy nhỏ nào nữa. Dần dần, số lần tớ và cậu nói chuyện với nhau ngày càng hiếm hoi, đến cái gật đầu chào nhau cũng trở nên gượng gạo. Càng ngại ngùng, càng ít nói, khoảng cách giữa tớ và cậu lại càng xa, như những người xa lạ vậy. Tớ buồn nhiều lắm, nhưng lại chẳng biết làm sao cho phải. Tớ đã bắt gặp ánh mắt cậu nhìn về tớ những lần vô tình hay cố ý đưa mắt xem cậu đang là gì. Nhưng tớ đã chẳng cười với cậu như trước, lại vội quay mặt đi như chỉ là sự tình cờ. Tớ cũng đã cơ hồ nhìn thấy ánh mắt thoáng buồn của cậu khi tớ khẳng định với bạn bè rằng tớ và cậu chẳng qua chỉ là bạn, thậm chí xa lạ hơn từ "Bạn" kia rất nhiều.



Tớ cũng buồn chứ, nhưng tớ lại không thể nói thương cậu, vì bản thân tớ cũng không dám chắc cảm giác đó là gì. Cậu biết không, có lẽ thanh xuân với tớ là quãng thời gian đầy sóng gió bởi khi đấy tớ không biết câu trả lời là gì. Tớ không biết bản thân thực sự muốn gì và tớ có thực sự thích ai đó hay không. Đó là khoảng thời gian mà tớ cứ quẩn quanh tìm kiếm câu trả lời. Và rồi khi tớ bất giác biết được câu trả lời, khoảng cách giữa tớ đã xa, xa lắm. Tớ không dám mở lời vì tớ không muốn nghe cậu nói xin lỗi. Tớ sợ.

Hai năm không gặp. Những tưởng tớ đã trưởng thành hơn, đã mạnh mẽ hơn, hay có thể là tình cảm kia vốn dĩ đã phai nhạt theo năm tháng. Vậy mà, hai năm gặp lại, tớ vẫn không cách nào nhìn thẳng vào mắt cậu. Hóa ra, thứ tình cảm mà bấy lâu tớ đã xếp vào quá khứ kia vẫn chưa một lần thay đổi, có chăng chỉ là nó đang tồn tại ở góc khuất nào đó trong sâu thẳm trái tim này. Nhưng tớ vẫn không thể thổ lộ.

Tớ lại sợ.

Cậu biết không?

Tớ yêu cậu, dù là quá khứ hay hiện tại, tớ vẫn yêu cậu.

Nếu có một điều ước, tở chỉ mong mình đủ can đảm nói với cậu, rằng "Tớ yêu cậu. Từ lâu rồi, yêu nhiều lắm." để dù có bị từ chối, tớ vẫn cảm thấy bản thân đã cố gắng hết sức. Có lẽ, đành hẹn gặp cậu một ngày mai vậy. Vào ngày mai ấy, tớ sẽ có đủ dũng khí để nói tiếng yêu, cậu nhỉ!

© Đỗ Thị Ngọc Ánh – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ôm trọn một vòng tay

Ôm trọn một vòng tay

Chị cứ ngồi vậy mà ôm con trong lòng, chị nâng niu bàn tay đôi chân con, thăng bé đã mười mấy tuổi và con đã cao lớn hơn so với chị nghĩ. Vậy là cuối cùng ông trời cũng nghe được tiếng chị gọi ngày đêm, ông trời cũng thấu hiểu được nỗi lòng chị mòn mỏi chờ mong con.

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Cậu biết không, tớ đã đứng trước gương hàng trăm lần, rồi tự tưởng tượng trước mặt tớ là cậu. Và tớ sẽ nói hết cho cậu biết rằng tớ đã thích cậu nhiều như thế nào. Nhưng khi thực sự bắt gặp ánh mắt cậu, bao lời văn mà tớ đã chuẩn bị như bốc hơi mất chẳng còn lại gì

Tiếng lòng anh

Tiếng lòng anh

Thơ hát nhỏ nhỏ trong miệng, cô nghe như những âm điệu thiết tha nhất từ chính trái tim anh đang truyền từng nhịp từng nốt qua tim cô.

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Những cuốn sách này ít nhiều làm thay đổi bản thân người nghệ sĩ, giúp họ xoa dịu nỗi đau và là niềm cảm hứng để họ tạo nên những kiệt tác.

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Để chờ đón những ngày nghỉ lễ thật tuyệt vời, hãy xem dự báo cuộc sống của 4 con giáp này có gì thay đổi bất ngờ.

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Bình tĩnh! Chậm lại thật sâu rồi bản thân sẽ tự phát hiện ra những giá trị cốt lõi, những tài năng và điểm mạnh của mình để vun trồng, bồi đắp và tu dưỡng. Chính những giá trị ấy sẽ đưa chúng ta vào một chu kỳ tuần hoàn mới của cuộc sống

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Về nhà cô đúng thực là một nàng công chúa, không nhà cao xe sang hay khoác lên người bộ váy lấp lánh. Nơi đây chỉ là một vùng quê với con đường nhỏ rợp hàng cây xanh, căn nhà cây được ba cô giữ gìn từ thời ông nội tới giờ. Nhưng nơi đây có những không khí yên bình và những người quý giá nhất đối với cô.

Tình ban đầu

Tình ban đầu

Nụ cười trong như ánh nắng ban mai Cho hồn em thơ thẩn buổi bình minh

back to top