Độc thân giữa thanh xuân
2016-08-11 01:28
Tác giả:
Có những ngày thấy lòng nặng trĩu không chẳng muốn suy nghĩ bất cứ điều gì, không nhấc mình đứng dậy vươn ra khỏi chật hẹp bốn bức tường. Ôm khư khư nỗi buồn mông lung thẫn thờ trước màn hình laptop vu vơ không định hình thứ bản thân muốn tìm kiếm.
Có những ngày thấy thanh xuân thiếu nữ thật nhàm chán. Nhìn ra ngoài khung cửa kính thấy dòng đời này nhạt nhẽo đến lạ. Lãng quên yêu thương trước những ngột ngạt vật chất. Lạc lõng con tim giữa hạnh phúc của người ta.
Có những ngày quên rằng mình vốn dĩ là đứa mạnh mẽ lắm, yếu lòng để nước mắt trực trào khóe mắt cũng chẳng biết vì sao.
Có những ngày ghen tị với những mảnh ghép hạnh phúc của đôi lứa xung quanh, có những người dễ dàng tìm kiếm yêu thương, ngập tràn với hạnh phúc hôn nhân, không biết bao nhiêu cuộc tình đang rực rỡ sắc hồng ngoài kia còn mình vẫn mãi một mình lẻ bóng.
Có những ngày thèm được yêu, được yếu mềm để được ai đó chở che, chăm sóc. Quẳng gánh lo toan yên bình trong vòng tay yêu thương thở than về cuộc đời nghe tiếng ấm áp vỗ về mọi sầu lo tan nhanh như bong bóng xà phòng.
Một mình!
Ta một mình, ta độc thân. Ta vốn dĩ rất ngạo nghễ với đơn độc ấy. Vỗ ngực tự hào ta mạnh mẽ có thừa trên hành trình thanh xuân, một mình trải bước đi qua bao sạn cát cuộc sống, một mình kiếm tìm những niềm vui nhỏ nhoi quanh cuộc đời này nhưng rồi trong những năm tháng đang sải chân đi qua ấy thỉnh thoảng cũng có ngày ẩm ương như thế này.
Khi ta thu mình trong những cuộc vui cùng lũ bạn, khi tự cho mình ngày lười biếng với bộn bề tài liệu trên văn phòng trở về phòng tự đối diện với những cảm xúc chân thật nhất của bản thân. Cảm giác đơn độc dưới bóng đêm, lẻ loi cô đơn mình trước gương sợ hãi đưa ánh nhìn quẩn quanh tìm chút ấm áp bấu víu.
Và rồi cứ lặng lẽ một mình đi qua những ồn ào cuộc sống, đi qua những ngày nắng mệt nhoài bon chen với đường phố đông đúc chiều tan ca, đi qua những đêm mưa sợ hãi tiếng sấm chớp, một mình đi qua những cuộc hẹn hò bè bạn, đi qua những ngày hạnh phúc của người ta để rồi vẫn quay về với thế giới một mình lại trăn trở cho những năm tháng tuổi trẻ ngắn ngủi này.
Những người đang ngụp lặn con tim trong tình yêu sẽ chẳng thể nào hiểu hết nặng nề của những bóng lẻ loi ngày tình nhân trên phố. Không ít lần mở rộng con tim cho những cuộc gặp gỡ nhưng yêu thương vốn chạy theo chữ Duyên, chữ Phận. Duyên chưa tới, những cuộc gặp gỡ cứ hợp rồi tan, những người đến rồi vội mang chút yêu thương đi xa. Cứ quẩn quanh trong những mối quan hệ không tên, chưa kịp trải lòng trong những cung bậc cảm xúc của tình yêu lại trở về góc phòng đơn độc một mình trấn an con tim.
Độc thân không phải là lựa chọn, không phải vì không muốn mở lòng với những ngọt ngào tình yêu mà chỉ là mỏi mệt những ngày chạy hoài tìm kiếm mảnh ghép thực sự chạm đến con tim mà yêu thương chưa tới.
Độc thân không phải vì bản thân thừa mạnh mẽ một mình, chỉ là trước khi tìm được hạnh phúc để dựa dẫm phải tự mình đi qua những chông chênh, mệt mỏi.
Độc thân là thế đấy, có khi hồn nhiên với tự do cười đùa, khi lại tủi thân muốn khóc. Có khi mạnh mẽ, tự tin đi qua bao khó khăn lúc lại muốn buông xuôi tìm kiếm ai kia để dựa dẫm.
Độc thân là thế đấy, nhưng chỉ là cảm giác tạm thời, vì làm gì có ai một mình mãi được.
© Sam Thái – blogradio.vn
Có thể bạn quan tâm: Chờ đợi yêu thương
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mùa hè
Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...
Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi
Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.
Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ
Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.
Định mệnh là gì?
Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.
Mãi sau này...
Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.
Khoảnh khắc
Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình
Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng
Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở
Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…
Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.