Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chúng ta có duyên nhưng không thể nắm giữ

2016-11-12 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Người ta hay kể chuyện những cơn nắng sau mưa, người ta hay bảo lòng bình yên sau giông tố. Đã yêu rồi ai cũng sẽ tổn thương, sẽ yếu lòng, sẽ khờ dại. Em đã tìm anh bao nhiêu lần nơi thành phố đó, từng rong ruổi trên những con đường anh đã kể với em, vốn dĩ nó xa lạ nhưng em thấy thật thân quen.

***

Khi người ta đợi nhau nỗi nhớ dường như là vô tận...

Người ta nói hữu duyên không giữ người cũng tìm đến, hết duyên có cố gắng mấy cũng không níu nổi tay người, chắc có lẽ mình hết duyên nên đành chia xa thôi.

Sáng sớm, cái lạnh len lỏi qua khe cửa, bàn tay em lạnh nhưng không còn hơi ấm tay anh nơi đây. Cũng đã lâu rồi, từ ngày anh đi nhưng em chưa thể quen với việc một mình. Em cũng cố gắng quên nhưng rồi cũng buông xuôi, mặc cho nỗi nhớ đau đáu nơi tim. Sống lâu trong kí ức có lẽ em quen rồi dần quên mất mình đang ở đâu trong cái thế giới này.

Em xỏ vội cái áo len mỏng tang rảo bước trên đại lộ nơi anh và em từng đi qua. Em vẫn cứ thế, vẫn thản nhiên giữa dòng người hối hả. Có ai chờ để em bước vội đâu anh. Đôi khi một bóng hình nào đó ngang qua, một cái áo màu quen thuộc trước tầm mắt, em nghĩ đến anh, lại nhớ, lại thẩn thờ nhưng em biết không thể nào là anh. Anh rời xa thành phố này lâu lắm rồi.

Tiếng chuông gió leng keng, em vẫn chọn chỗ ngồi ấy, chỉ cần ngồi ở đó em sẽ thấy anh vội vã thế nào trong một chiều mưa vì sợ trễ hẹn. Nhấm nháp chút trà, em làm lòng mình ấm thêm giữa những ngày đầu đông lạnh lẽo. Sẽ sớm thôi, em biết những cơn mưa nặng hạt rồi sẽ kéo đến, che lấp cái bình yên phố phường ngoài kia, ai nấy cũng sẽ nhốn nháo chạy mưa. Chỉ có lòng em vẫn yên bình, như người ta vẫn thấy mình an toàn giữa những cơn nắng, bởi có ai chạy trốn nắng bao giờ đâu anh.

Chúng ta hữu duyên nhưng không thể nắm giữ

Hai hôm trước em nghe tin thành phố nơi anh đến có bão rất to. Em đã nhắn tin, tin nhắn thứ bao nhiêu em không nhớ rõ, nhưng vẫn chỉ chung một kết quả, anh không trả lời. Anh giỏi im lặng, im lặng đến mức khiến người khác đau lòng. Im lặng, để rồi chia xa…

Sau màn mưa ngoài kia, có bao nhiêu kí ức, có bao nhiêu yêu thương, liệu em với tay chạm vào nó, có chạm đến kí ức của anh không? Em quá ngốc nghếch khi tin vào kẻ nói dối như anh, tin vào lời anh hứa, tin vào một ngày mai yên bình chung đôi. Lần gặp cuối cùng ấy, trong một ngày đầu đông như thế này, em đã khóc như một đứa trẻ, còn anh vẫn cười rồi sau đó lẫn vào dòng người, nhỏ dần và mất hút… Không có một kết thúc nào trong ngày hôm đó, chỉ là một người vẫn chờ một người, vẫn khóc sau nhiều năm tháng, vẫn chờ, chờ trong vô vọng.

Người ta hay kể chuyện những cơn nắng sau mưa, người ta hay bảo lòng bình yên sau giông tố. Đã yêu rồi ai cũng sẽ tổn thương, sẽ yếu lòng, sẽ khờ dại. Em đã tìm anh bao nhiêu lần nơi thành phố đó, từng rong ruổi trên những con đường anh đã kể với em, vốn dĩ nó xa lạ nhưng em thấy thật thân quen. Em gặp anh bao nhiêu lần, nhưng rồi đáp lại em cũng chỉ là sự im lặng của anh, mặc cho nước mắt em rơi, anh vẫn như thế, như chúng ta chưa từng quen nhau. Em thèm được nghe anh gọi tên em, thèm vòng tay anh ôm lấy em, thèm những tách cà phê anh pha, thèm những chiều vội vàng anh đón em sau giờ tan tầm. Anh nằm lặng yên nơi đó, nơi thành phố xa lạ, nơi không có em, không có kí ức của hai ta, anh mang yêu thương, mang cả trái tim một người chỉ biết chờ đợi, gói ghém tất cả sau nụ cười trên di ảnh. Bàn tay ta không thể chạm vào nhau nữa rồi, nỗi nhớ cũng không vơi bớt đi chỉ vì một người luôn nhớ một người. Những khoảng trống vô hình không thể nào lấp đầy. Nơi nào đó trên thiên đàng anh có nhớ đến em không?

© Hiền Nhím – blogradio.vn

Có thể bạn quan tâm: Có những ngày cả nỗi buồn cũng bỏ ra đi


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top