Chỉ là không còn anh ở bên em nữa
2017-03-24 01:30
Tác giả:
Anh!
Hôm nay em nhận quyết định công tác chính thức rồi đấy! Dù em biết giờ đây anh có thể sẽ nhìn em như một người dưng xa lạ, nhưng sao em vẫn như mường tượng ra anh của những ngày xưa, vẫn luôn cười và ánh mắt lấp lánh niềm vui cùng em.
Anh còn nhớ không? Chúng ta quen nhau từ thời anh là chàng sinh viên, còn em mới chỉ là cô học sinh ngây thơ. Gặp nhau trong buổi giao lưu các thế hệ học trò của trường, rồi quen, rồi làm bạn, và thân thiết. Chắc chắn là em thích anh trước, là em yêu anh trước. Em chủ động theo đuổi anh, nhờ vả anh chỉ bài nọ bài kia chỉ để được nói chuyện cùng anh.
Thi thoảng bây giờ, em lại mỉm cười khi nhớ về một em ngây thơ đến thế, thấy mình sao có chút gì giống Triệu Mặc Sênh, bất chấp tất cả theo đuổi Hà Dĩ Thâm vậy. Nhưng thực sự cho đến những năm tháng sau này, em mới nhận ra em chẳng thể dũng cảm thêm một lần nữa, giống như em của những ngày ấy yêu anh. Em chẳng bao giờ còn có thể tràn đầy nhiệt huyết, sẵn sàng yêu một người, bất chấp tất cả để bày tỏ mà không chút e ngại, ngượng ngùng như những tháng ngày đẹp nhất của chúng ta khi đó…
Anh nhận ra tình cảm của em. Nhưng đáp lại tình cảm ngây thơ của em, anh vẫn vậy, vẫn là người anh trai dịu dàng nhất, chỉ khác là anh nói chuyện với em nhiều hơn, về ước mơ, về chí hướng. Chỉ bởi một tin nhắn đơn giản của anh, rằng: “Anh thích những người có hoài bão, có con đường đi rõ ràng cho bản thân và kiên định bước trên con đường ấy” mà em càng thêm yêu anh hơn. Rồi cũng từ đó em có cố gắng hơn để học.
Sau này, khi đã yêu nhau, anh vẫn thường lùa tay vào mái tóc ngắn ngủn của em, cười trêu em: “Hóa ra anh có sức nặng đến thế từ ngày xưa rồi nhỉ?”. Bởi vì chỉ sau tin nhắn của anh, ngày ấy em đã ra sức học, học chăm chỉ, cần mẫn. Bạn bè cười bảo sức mạnh tình yêu ghê gớm thật, em thì chỉ biết em không muốn làm anh thất vọng, em muốn chứng tỏ cho anh thấy ước mơ của em cũng đủ lớn, và mạnh mẽ như thế nào…
Ngày em nhận kết quả thi đại học, em cười vui vẻ, còn anh vẫn với ánh mắt lấp lánh niềm vui khen em giỏi. Cuộc sống sinh viên của em đã có anh từ những ngày đầu, rồi ở lại, dần dần thành một điều không thể thiếu.
Đối với em, có anh bên cạnh từ những ngày đầu đặt chân lên Hà Nội thực may mắn. Bởi vì có anh ở đó, Hà Nội trong em đã đẹp ngay từ phút giây đầu tiên, và cho đến tận sau này vẫn là miền ký ức trong trẻo tươi xanh nhất…
Tình yêu của chúng ta đến như một điều hiển nhiên, như thể cả hai đã ngầm hiểu, đã mặc định từ lâu. Em cũng chẳng bao giờ ấm ức vì lời tỏ tình anh còn nợ, không hoa, không quà, không câu ướm hỏi “Em! Làm người yêu anh nhé”. Anh hay lắc lắc đầu một cách rất làm bộ làm tịch và than: “Ai lấy được em đúng là phúc ba đời, con gái gì dễ tính quá, không làm kiêu chút nào cả”. Em lườm anh rồi lẩm bẩm: “Anh phúc chứ còn ai!”. Và anh, như chỉ đợi câu ấy, sẽ nở nụ cười tươi rói đặc trưng của mình, rồi choàng tay ôm lấy em, quá đỗi dịu dàng…
Bốn năm lặng lẽ trôi qua, em vẫn ngỡ mình là cô gái hạnh phúc nhất. Cho đến một ngày, anh nói anh muốn đi du học. Yêu xa là điều mà ai cũng sợ. Nhưng em tin anh, tin vào tình cảm sáu năm của chúng mình. Nên đến tận khi nhìn anh đi khuất vào phòng cách ly, em cũng không hề rơi nước mắt. Em đã tiễn anh bằng nụ cười tươi nhất, khăng khăng em chỉ đợi anh hai năm, chỉ hai năm thôi. Nếu biết đó là lần cuối gặp nhau, em đã cố ôm anh lâu thêm chút nữa… Nếu như em biết được, không phải hai năm, mà là cả một đời…
Ngày tốt nghiệp, cầm tấm bằng loại giỏi, em biết tấm bằng này một phần không nhỏ là nhờ anh. Vì anh!
Buổi đầu đi làm biết bao bỡ ngỡ. Tăng ca liên miên làm em kiệt sức, chán nản, cáu bẳn với mọi thứ xung quanh. Chảy nước mắt gọi điện cho anh, nói về sự bất lực của mình, rằng mọi thứ mới mẻ quá, tại sao em mãi không thành thạo được như mọi người… Lúc đang chán chường thất vọng, khi đang hoài nghi bản thân nhất, chính anh là động lực để em cố một chút, cố gắng thêm một chút nữa… Bao nhiêu cái “một chút” ấy để rồi cuối cùng chạm tay vào trái ngọt lúc nào không hay…
Một ngày, anh nói với em, anh thậm chí không muốn về nữa. Việt Nam không phải mảnh đất hứa dành cho anh, anh muốn ở lại đất nước trù phú đẹp tươi, mức sống cao, thu nhập tốt. Anh lại nói với em chắc chắn anh sẽ định cư ở đây, em có muốn sang với anh không? Khi nghe những lời ấy, em đã biết con đường của chúng ta không còn là con đường chung nữa, nó đã xuất hiện vết nứt rồi. Bao nhiêu chờ trông, mong ngóng, bao nỗi nhớ thương ngút ngàn, bao cãi vã bất đồng cũng không làm em đau bằng khi anh nói hãy quên anh đi, anh không muốn tiếp tục mối quan hệ không thấy đích này nữa, anh nói chúng ta hữu duyên mà vô phận…
Chúng ta chia tay lặng lẽ như thế. Người ngoài cuộc sửng sốt, người trong cuộc chỉ mỉm cười nói một câu nhẹ tênh: “Hết duyên”.
Em không trách anh, ngàn vạn lần không trách móc gì anh, người yêu ạ! Em đã đọc ở đâu đó người ta nói rằng: “Rồi em sẽ nhận ra con người ta luôn đủ nhẫn tâm để bỏ người kia lại khi con đường của cả hai quá khác nhau”.
Em chẳng khi nào hối hận đã gặp anh, yêu anh, đã bên anh sáu năm tuổi trẻ. Hôm qua em có về thăm trường mình. Vẫn đẹp, vẫn là chốn bình yên nhất trong tim em, và em biết, là trong tim anh nữa! Nhắm mắt lại, em vẫn có thể mường tượng ra hình ảnh một cô nữ sinh chuyên Văn chạy lên lớp chuyên Lý ngó nghiêng qua ô cửa sổ để tìm kiếm chỗ ngồi của một chàng trai ngày xưa, em vẫn như nhìn thấy ánh mắt anh nheo nheo, cười tinh nghịch trên hành lang đầy nắng…
“Em đã yêu anh, anh đã xa rồi
Cây bàng học trò chìa tay vẫy mãi
Em nhớ quá mà chỉ lo ngoảnh lại
Không thấy trên sân trường chiếc lá buổi đầu tiên…”
“Chiếc lá buổi đầu tiên” của chúng mình, từ khoảng sân trường cấp ba lộng gió đến giảng đường đại học rộng thênh thang, em đã không còn tìm thấy nữa. Có lẽ, nó đã vương trên vai áo anh, theo anh sang xứ khác vào cái ngày tháng tám của mấy năm trước mất rồi. Và dù có thương nhớ đến đâu, mỗi chúng ta vẫn cần phải bước tiếp!
© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết CẦN LẮM MỘT CHỮ DUYÊN. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Ngày tôi nghỉ việc hôm đó trời rất đẹp
Tôi đang có một công việc hành chính ổn định, một cuộc sống mà người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng thật bình yên, có gì đâu mà còn phải bứt ra thay đổi. Nhưng từng ngày trôi qua, tôi lại càng nhận ra đó không phải là chính mình. Tôi đã sống vì kỳ vọng của người khác quá lâu rồi.
Ngoài kia, họ yêu nhau vì điều gì?
Ông đẩy xe, khuân vài món đồ nặng Bà lặng lẽ quét sạch góc vỉa hè Năm giờ kém, hai người đã ở đó Đón bình minh, đón Sài Gòn nắng tỏa
Tiếng chim hót vang lừng
Chị Khánh xúc động nhìn con, điều làm chị vui không phải là cái giải nhì kia mà là con gái chị đã lớn lên đã chín chắn rất nhiều trong suy nghĩ và trong những hành xử đời thường. Chị tin con sau này sẽ còn tiến xa nữa, không chỉ là trong học tập hay ca hát, vì chị biết trái tim con chị biết rung động và biết yêu thương.
Những bước chân vội vã
Và cũng từ đó mà tình yêu thủ đô trong tôi cứ mãi lớn dần lên theo năm tháng, đến nỗi có một lúc tôi nhận ra tôi giống như là một người con của đất nước được sinh ra và lớn lên ngay tại thủ đô vậy đó.
Tình yêu của đất
Hay tôi có thể nói một cách khác đi, tình yêu của đất cũng chính là tình yêu của tất cả những người dân đất nước tôi dành cho quê hương này, dành cho đất nước của chúng tôi.
Phù sa
Một hình ảnh chỉ vừa được nói lên chỉ vừa được nhắc đến đã làm người ta nhớ ngay đến những người nông dân, làm người ta nhớ ngay đến và nghĩ ngay đến hình ảnh những cánh đồng những cây lúa với sức sống dạt dào và mãnh liệt nhất.
Sóng
Cô thích sóng cứ như vậy, lúc thật êm êm hiền hòa lúc thật vút cao gào thét. Nhưng cho dù sóng có như nào thì sóng muôn đời vẫn nằm trong lòng biển, êm ái và thân thương, trìu mến ngày đêm vỗ về cùng với biển.
Tập lớn
Hụt hẫng, buồn bã và lo sợ, tôi chẳng muốn lớn nữa, không muốn xa ba mẹ, xa chỗ ở thân quen gắn với tôi từ lúc lọt lòng, nhưng tôi cũng hiểu đã đến lúc mình bắt đầu hành trình của những chuyến đi xa. Mình phải lớn lên thôi.
Phương pháp SMART: tác động to lớn đến sự phát triển cá nhân
Khi mục tiêu trở nên cụ thể, chúng ta có cơ hội định rõ hướng đi của mình và không còn bị lạc lõng trong mê cung của những ý tưởng mơ hồ.