Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cả thanh xuân thương người đủ rồi, phải tự thương lấy mình thôi…

2017-08-14 01:31

Tác giả:


blogradio.vn - Sau chia tay, ta vùi mình trong đống ngổn ngang tâm trạng. Bản thân tự dưng sinh ra chứng sợ, sợ bị tổn thương khi yêu, sợ sẽ không thể bên nhau đến cuối con đường, thành thử ra ta vẫn cứ cô đơn sớm khuya đi về một mình, mặc cho xung quanh vẫn có người quan tâm chân thành.

***

Ai trong chúng ta không từng đi qua tháng ngày của tuổi trẻ vội vã nhưng đầy sôi động náo nhiệt. Và ai trong chúng ta không từng trải qua năm tháng thanh xuân mà không yêu khờ dại đến cuồng si một người?

Ở đời mấy ai không từng tan vỡ với một vài mối tình? Mấy ai được sống trọn vẹn với mối tình đầu của mình? Mấy ai có thể yêu sâu đậm một người nhưng khi cưới cũng là họ? Sau mỗi lần đổ vỡ ấy, lòng ta quặn thắt, ta cảm tưởng như cả thế giới này bỗng chốc sụp đổ.

Tình vụn vỡ, người cất bước đi. Nhiều người khóc lóc trách móc đối phương. Nhưng có trách móc, có khóc lóc, có yếu đuối chăng nữa cũng chẳng thể níu kéo người quay lại bên mình. Bởi họ đã dốc lòng ra đi, níu kéo cũng có ích gì. Hoa nở để tàn, người gặp gỡ để ly tan, âu cũng là quy luật của tự nhiên của tạo hóa. Mà thử hỏi mấy ai ở chốn hồng trần này lại có thể thay đổi vòng xoay của tạo hóa. Chắc là không một ai cả!

Sau tan vỡ, chúng ta hay quy mọi lý do của sự đổ vỡ ấy về hai chữ “hết duyên” mà đâu biết rằng đó là cái lý do để ta trốn tránh thực tại mà thôi. Nhưng liệu như thế lòng có thôi dậy sóng, tim có thôi nhớ nhung?

Cả thanh xuân thương người đủ rồi, phải tự thương lấy mình thôi…

Sau chia tay, ta vùi mình trong đống ngổn ngang tâm trạng. Bản thân tự dưng sinh ra chứng sợ, sợ bị tổn thương khi yêu, sợ sẽ không thể bên nhau đến cuối con đường, thành thử ra ta vẫn cứ cô đơn sớm khuya đi về một mình, mặc cho xung quanh vẫn có người quan tâm chân thành. Nhưng sao lòng chẳng một chút rung động, cứ dửng dưng hờ hững với tất cả. Là vì lòng đã nguội lạnh với những thương yêu? Hay vì lòng chẳng còn chút vấn vương với tình ái? Hay trái tim trở nên chật chội như thành phố vốn dĩ đông đúc chen lấn ngoài kia, để chẳng thể nhét thêm một bóng hình ai vào đó. Hay là do ta cứ mãi ôm khư khư lấy đoạn ký ức cũ không chịu buông tay? Cứ thế, theo năm tháng ta tự xây cho mình bức tường thành “cô độc” vững chãi hơn cả sắt cả đồng mà chẳng ai phá nát được. Tòa thương thành ấy vẫn cứ kiên cố bền bỉ theo những tháng năm của tuổi trẻ. Để đến khi đã đi qua gần hết thanh xuân mới giật mình ngẩn ngơ tiếc nuối vì những ngày tháng đã qua ấy.

Người đi cũng đã đi thật rồi, tình cũng đã chấm hết từ lâu. Vậy hà cớ gì cứ mãi ôm khư khư những nhung nhớ đã cũ? Làm như vậy họ có quay trở về không? Chắc chắn không! Mà họ có quay trở về, liệu tình cảm cả hai có còn nguyên vẹn như xưa? Tự hành hạ mình, họ có thương xót không? Khi mà bên cạnh họ đã có người vui cùng sớm hôm. Bàn tay kia cũng đã nắm lấy một bàn tay khác. Thay vì ngồi đó lặng lẽ rơi nước mắt vì họ, tại sao ta không lau nước mắt mạnh mẽ vứt bỏ quá khứ đằng sau lưng mà bước về phía trước để kiếm tìm cho mình một hạnh phúc mới. Bởi lẽ, sau cùng mỗi người đều đã được định sẵn với một hạnh phúc. Chỉ là, ta có kiên định và mạnh mẽ để chờ đợi hay không mà thôi.

Vậy nên, sau những tháng năm tuổi trẻ dốc hết vốn liếng sức lực yêu thương người, ta quay trở về nhà tự yêu thương lấy bản thân của mình. Đừng vì một người không cần ta mà ta lại lãng phí tâm lực nữa… Liệu có được không?

Cả thanh xuân thương người đủ rồi, phải tự thương lấy mình thôi…

© Lạc Vỹ – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

back to top