Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bởi vì thời gian đã khiến người thay đổi rồi

2016-10-27 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Người cũ - đến một ngày rồi cũng mờ nhạt dần trong kí ức của ta. Bởi đời người không một lời hẹn ước, ngày hôm nay chúng ta còn gặp nhau, nhưng mai lại mất nhau rồi, gặp - hẹn dường như chỉ là những cuộc sắp đặt vô tình không ai tính toán được trước.

***

Cuộc sống này luôn hỗn tạp bởi thật nhiều mối quan hệ khác nhau. Chúng ta luôn sống, và hằng ngày vẫn sống trong những mối quan hệ hỗn tạp ấy. Khi lớn lên thêm một chút, những mối quan hệ theo năm tháng dài rộng cũng không ngừng tăng lên. Có một ngày ta bất giác nhận ra, ta đang bị chôn chặt và gò bó trong sự hỗn tạp ấy mà quên mất sự hiện diện của một ai đó trong cuộc đời.

Người - đối với ta có thể chỉ là một ai đó, nhưng ta - đối với người có khi là tất cả. Lúc chúng ta yêu nhau, nhớ đã từng nói sẽ yêu, sẽ thương, sẽ bên nhau mãi mãi. Nhưng nay đổi thay rồi, ta dần quên đi những lời hẹn ước, những lời chúc phúc hay ho ấy, để sống bon chen, lay lắt, quằn quại khi yêu một người không yêu ta.

Ta và bạn là hai người bạn thân. Nhớ lúc bé cùng nhau nô đùa, đầu trần tắm mưa, cùng vui vẻ dắt tay nhau đi qua những mùa khói bếp mùa hạ, với cái nắng như đổ lửa. Nhưng nay thì khác rồi, chúng ta như hai người lạ, lạc bước qua nhau như hai kẻ xa lạ, bon chen nhau trong hỗn tạp những người là người.

Có lẽ thế gian này luôn cho ta những sự cô đơn, cô đơn rất riêng trong khoảng không nhỏ hẹp của riêng mỗi người. Bởi dù có nhìn thấy nhau đấy, nhận ra nhau, nhưng cái “khách sáo” xã giao qua loa cũng khiến mỗi chúng ta có một khoảng cách vô hình với những người quen cũ. Cái cười xã giao, ánh mắt hờ hững ảm đạm ngoài phố xá đông đúc. Chỉ một chuyến xe buýt cũng đủ khiến chúng ta xa nhau thêm một chút về khoảng cách, song nghìn trùng xa cách về tâm hồn.

Bởi vì thời gian đã khiến người thay đổi rồi

Tôi tin trong dòng cảm xúc đêm đêm lại ùa về, ai cũng có thấp thoáng dáng hình của người cũ qua cuộc gặp - hẹn thấp thoáng ban sáng giữa phố đông người. Đó có thể chỉ là ánh mắt đã từng quen trong quá khứ, có thể chỉ là dáng hình quen thuộc vụt đi trong màn sương sớm, hoặc cái chạm nhẹ và khẽ đến mê man giữa phố đông xe cộ. Ta tin rằng, ta và người đã từng quen, từng nói chuyện, hoặc thậm trí chỉ là đã từng thương…

Người cũ - đến một ngày rồi cũng mờ nhạt dần trong kí ức của ta. Bởi đời người không một lời hẹn ước, ngày hôm nay chúng ta còn gặp nhau, nhưng mai lại mất nhau rồi, gặp - hẹn dường như chỉ là những cuộc sắp đặt vô tình không ai tính toán được trước.

Thế giới này hơn bảy tỉ người. Chúng ta luôn sống và vận động theo những cách thật khác nhau. Có lẽ cũng chính vì những cách khác nhau đó mà cuộc sống sắp xếp cho chúng ta gặp - hẹn, chia xa bằng những cách thật khác nhau.

Cuộc sống ngoài kia vốn rất rộng lớn và phong phú. Có lẽ mỗi chúng ta, ai rồi cũng sẽ tìm thấy những người đặc biệt, đến bên ta, và đi cùng ta đến cuối cuộc đời. Chỉ có điều, mỗi chúng ta, ai cũng có những người bạn cũ, người đã từng bên ta, song chỉ cùng đi với ta một đoạn nhỏ, rồi ta và người rẽ ngang, hai người hai phía, để rồi ở rất xa nhau. Chỉ đến một ngày giữa phố đông người, ta mới thảng thốt nhận ra “Đó là bạn cũ của tôi. Người đã giúp tôi rất nhiều. Nhưng vì lâu không gặp, tôi dường như đã quên mất sự hiện diện của người ấy trong cuộc đời này”…

© Không Thích Bon Chen – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Cuộc hẹn chụp ảnh này, Phong cảm thấy có chút mong chờ. Khi bạn được gặp người tạo ra thứ bạn thích, trong bạn đã tồn tại một sự ngưỡng mộ về tài năng con người đó. Phong nghĩ mình nên kết bạn với anh chàng thú vị này.

Yêu “Nhạt

Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"

Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?

Năm mới xinh tươi

Năm mới xinh tươi

Trong bao bước chân nhẹ êm trên những con đường vắng Năm mới vừa đi qua với giao thừa rộn rã

Hai đầu ngọn sóng

Hai đầu ngọn sóng

Bảo thấy gia đình em rất giống một bài hát mà em hay nghe là “Ở hai đầu nỗi nhớ”, nhưng Bảo lại muốn thêm vào là gia đình có đến ba đầu nỗi nhớ lận. Vì mẹ luôn trong bệnh viện và quay cuồng với những ca cấp cứu với những bệnh nhân còn ba ở ngoài tận khơi xa, chỉ có mỗi Bảo ở nhà và luôn ngồi vào bàn ăn một mình.

Mùa đông dang dở

Mùa đông dang dở

Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường

Lời ước hẹn

Lời ước hẹn

Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em

Cho con cả bầu trời

Cho con cả bầu trời

Chị nói là mẹ sẽ cho con cả bầu trời này trong đó có vô vàn tình thương của mẹ gởi theo con, để ở một nơi thật xa con sẽ luôn có mẹ, luôn có tình thương của mẹ bên cạnh, và con sẽ được ấm áp được bình yên dù không có mẹ bên cạnh.

Ngày ta gặp nhau

Ngày ta gặp nhau

Anh có đếm những ngày xuân lặng lẽ Khi cả anh cả em đều cùng ngóng trông nhau Khi bao xuân qua ta cứ mãi đợi chờ Vì những niềm vui vẫn cứ còn dang dở

Nhân vật

Nhân vật "thức tỉnh" và thể loại bi kịch

Việc các tác giả xây dựng những nhân vật "thức tỉnh" có lẽ giúp người xem nhìn nhận khái quát về nhân vật sớm hơn, cũng tạo nhiều cảm xúc hơn khi xem, đọc kịch. Nhưng đồng thời cũng giúp bi kịch đi sâu hơn, khi những nhân vật đó đã hoàn thành "sứ mệnh" của mình.

Ngày toàn thắng

Ngày toàn thắng

Rồi một buổi sáng chị mở bừng mắt khi tiếng cô phát thanh viên trên đài liên tiếp đưa tin về những cuộc rút quân của giặc Mỹ, chị Nhành thấy vui như mở cờ trong bụng. Chị cứ ôm chặt con vào lòng và gọi tên anh, nhưng chị không thể biết được ngày nào là chính xác anh quay về bên chị.

back to top