Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bắt đầu từ đâu em sẽ kết thúc tại đó

2018-04-08 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Con người có thể tập quen với tất cả mọi thứ, mà sao em vẫn chưa quen với việc anh đã thuộc về quá khứ, việc chúng ta không thể bên nhau nữa như một trò đùa mà định mệnh sắp đặt. Tất cả những ngõ ngách trong tim em vẫn nơi nào đó hình bóng anh vẫn cón vị trí quan trọng nhưng anh ơi rồi em sẽ quên thôi.

***

blog radio,  Bắt đầu từ đâu em sẽ kết thúc tại đó

Bầu trời đen tịt, tối sầm lại, những chú chim đang bay theo đàn về lại với tổ ấm. Có những cơn gió bất chợt đến ấy thế mà lạnh đến tái lòng. Thế là Sài Gòn hôm nay đổ mưa anh à, nhìn những hạt mưa tí tách lòng này lại nhớ về anh, nỗi nhớ cứ dâng lên dù em đã bao lần cố quên đi. Càng muốn quên đi thì bản thân cứ da diết nhớ, trái tim em quá mềm yếu phải không anh?

Nhìn những đàn chim bay về nơi trú ngự, nó đi theo đàn theo cặp đi cùng nhau. Ngoài kia bao người cũng cùng nhau vội vã trú mưa. Bỗng em thấy mình thật nhỏ bé, đơn côi. Giữa cái thành phố rộng lớn này mà sao em cứ cảm thấy chẳng nơi nào dành cho mình, bởi chỗ trú ngự duy nhất là tim anh cũng chẳng đón chào em nữa rồi. Anh biết không mưa Sài Gòn lạnh lắm. Trời mưa làm em lạnh ghê gớm, run bần bật cớ sao cái lạnh đó vẫn không thắng nỗi cái lạnh lẽo tê buốt con tim.

Mỗi lần mưa, em thấy mình thật yếu đuối, con tim em dẫn lối cho đôi chân tìm về con đường quen thuộc, nơi có hình ảnh anh lại ùa về chân thật biết bao, cứ như em đang bấu víu vào những cơn mưa để tìm lại anh. Anh khi ấy cùng em đi dưới mưa, dưới con đường này, đôi bàn tay nắm chặt lấy nhau thắm thiết, cười nói ríu rít. Dù cả hai đã ướt sũng nhưng ấm áp vô cùng, cái lạnh chẳng thể nào lấn át niềm hạnh phúc vô bờ đó. Cứ ngỡ không gì chia rẽ được đôi ta, hạnh phúc sẽ vẹn tròn, rồi tình yêu em và anh sẽ đơm hoa kết trái, lúc anh đi mất em mới choàng tỉnh, nhận ra bản thân đã mong mỏi quá nhiều thứ.

Đi qua nơi con đường quen thuộc trời cũng ngưng mưa. Người ta bảo sau cơn mưa sẽ thấy cầu vồng còn riêng em chỉ thấy nỗi nhớ chất chồng. Có lẽ trong cơn mưa, những giọt nước mắt hòa cùng trong đó chẳng ai biết được, chỉ khi mưa em yếu đuối để khóc cho nỗi nhớ anh sẽ vơi, trái tim em cũng thỏa lòng trong ngóng. Em gửi lại con đường tình yêu ấy một nụ hôn để tạm biệt những cảm xúc, suy nghĩ trong chính em. Tạm biệt nơi anh và em bắt đầu.

blog radio,  Bắt đầu từ đâu em sẽ kết thúc tại đó

Con người có thể tập quen với tất cả mọi thứ, mà sao em vẫn chưa quen với việc anh đã thuộc về quá khứ, việc chúng ta không thể bên nhau nữa như một trò đùa mà định mệnh sắp đặt. Tất cả những ngõ ngách trong tim em vẫn nơi nào đó hình bóng anh vẫn cón vị trí quan trọng nhưng anh ơi rồi em sẽ quên thôi. Rồi em sẽ trở lại là em của lúc trước chẳng vì ai mà buồn, chẳng vì ai mà thao thức. Em sẽ lại vui vẻ làm những gì bản thân muốn, mạnh mẽ bước đi trên những con đường mưa rơi dù không anh bên cạnh. Em tin rằng quá khứ rồi cũng nhường chỗ cho hiện tại, rồi đây những kỉ niệm đẹp khi anh bên cạnh em sẽ coi như món quà nhỏ mà định mệnh mang đến.

Tuổi trẻ, tình yêu, công việc, vấp ngã, cuộc sống này quá nhiều thứ làm em gục ngã. Nhiều thứ lo toan em thấy mình chẳng còn đủ sức mà chống chọi. Có khi em thấy cỏ dại thật hay nó dù bị vùi dập, không khí khô cằn thế nào, tất cả có nghiệt ngã tới đau nó vẫn mạnh mẽ tồn tại.

Bên anh chắc giờ cũng có người mới, một người thay thế em yêu anh, quan tâm anh mỗi ngày,cùng anh đi trên những con đường quen thuộc. Chúng ta không thể cùng nhau viết tiếp câu chuyện tình yêu này thì xin hãy để nó sang trang mới, để người tiếp theo có thể hạnh phúc anh nhé.

© Phan Thị Lệ Thu – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Cuộc hẹn chụp ảnh này, Phong cảm thấy có chút mong chờ. Khi bạn được gặp người tạo ra thứ bạn thích, trong bạn đã tồn tại một sự ngưỡng mộ về tài năng con người đó. Phong nghĩ mình nên kết bạn với anh chàng thú vị này.

Yêu “Nhạt

Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"

Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?

Năm mới xinh tươi

Năm mới xinh tươi

Trong bao bước chân nhẹ êm trên những con đường vắng Năm mới vừa đi qua với giao thừa rộn rã

Hai đầu ngọn sóng

Hai đầu ngọn sóng

Bảo thấy gia đình em rất giống một bài hát mà em hay nghe là “Ở hai đầu nỗi nhớ”, nhưng Bảo lại muốn thêm vào là gia đình có đến ba đầu nỗi nhớ lận. Vì mẹ luôn trong bệnh viện và quay cuồng với những ca cấp cứu với những bệnh nhân còn ba ở ngoài tận khơi xa, chỉ có mỗi Bảo ở nhà và luôn ngồi vào bàn ăn một mình.

Mùa đông dang dở

Mùa đông dang dở

Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường

Lời ước hẹn

Lời ước hẹn

Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em

Cho con cả bầu trời

Cho con cả bầu trời

Chị nói là mẹ sẽ cho con cả bầu trời này trong đó có vô vàn tình thương của mẹ gởi theo con, để ở một nơi thật xa con sẽ luôn có mẹ, luôn có tình thương của mẹ bên cạnh, và con sẽ được ấm áp được bình yên dù không có mẹ bên cạnh.

Ngày ta gặp nhau

Ngày ta gặp nhau

Anh có đếm những ngày xuân lặng lẽ Khi cả anh cả em đều cùng ngóng trông nhau Khi bao xuân qua ta cứ mãi đợi chờ Vì những niềm vui vẫn cứ còn dang dở

Nhân vật

Nhân vật "thức tỉnh" và thể loại bi kịch

Việc các tác giả xây dựng những nhân vật "thức tỉnh" có lẽ giúp người xem nhìn nhận khái quát về nhân vật sớm hơn, cũng tạo nhiều cảm xúc hơn khi xem, đọc kịch. Nhưng đồng thời cũng giúp bi kịch đi sâu hơn, khi những nhân vật đó đã hoàn thành "sứ mệnh" của mình.

Ngày toàn thắng

Ngày toàn thắng

Rồi một buổi sáng chị mở bừng mắt khi tiếng cô phát thanh viên trên đài liên tiếp đưa tin về những cuộc rút quân của giặc Mỹ, chị Nhành thấy vui như mở cờ trong bụng. Chị cứ ôm chặt con vào lòng và gọi tên anh, nhưng chị không thể biết được ngày nào là chính xác anh quay về bên chị.

back to top