Phát thanh xúc cảm của bạn !

Vịn vào cầu thang nếu cậu vấp ngã, vịn vào tớ nếu cậu thấy tổn thương

2014-12-28 01:00

Tác giả:


Yêu 24/7 - Cậu ấy sẽ buông tay tôi nếu cậu ấy mệt, còn tôi, tôi vẫn sẽ luôn giữ chặt bàn tay ấy, ngay cả khi cậu ấy gỡ tay tôi ra để một mình bước về phía trước. Tôi yêu cậu ấy đơn giản vì cậu ấy là chàng trai duy nhất biết tôi thích được nắm tay chạy băng băng như thế, đặc biệt là lúc trời mưa.

***

Cậu ấy bảo tôi hãy quên cậu ấy và tìm một người có thể yêu thương tôi một cách trọn vẹn. Nhưng tôi không làm được. Tôi yêu cậu ấy. Cậu ấy không phủ nhận điều đó nhưng chưa bao giờ cậu ấy thừa nhận. Và cũng chưa bao giờ cậu ấy nói cậu ấy yêu tôi ngay cả khi cậu từ giã cuộc sống. Phải chăng chưa bao giờ cậu ấy yêu tôi thật, một mình tôi đơn phương theo đuổi tình yêu ấy?

Tôi nhớ 3 năm trước, khi cậu ấy và tôi còn học chung cấp hai. Cậu ấy vẫn thường nắm tay tôi chạy băng băng qua các dãy hành lang dài. Đến lúc mệt không còn sức để chạy nữa cậu ấy sẽ dừng lại bên lan can và nói với tôi trong tiếng thở hổn hển:

- Yêu tớ cậu sẽ luôn vất vả và mệt mỏi như thế này. Đồ ngốc ạ! Đừng yêu tớ nữa.

Nói xong cậu ấy buông tay tôi ra và một mình đi về hành lang phía trước. Năm lên cấp ba tôi và cậu ấy vẫn học chung trường nhưng khác lớp. Giờ ra chơi, từ dãy hành lang khối A, cậu ấy sẽ chạy thật nhanh sang hành lang lớp tôi và kéo tôi đi giữa bao ánh nhìn của mọi người. Lúc hai đứa mệt, cậu ấy sẽ đứng lại, nói nhỏ vào tai tôi, cậu ấy nói nhỏ như thể sợ gió sẽ cuốn đi:

- Yêu tớ cậu sẽ mệt đấy!


Rồi cậu ấy cứ thế lẳng lặng quay về lớp học của cậu ấy. Một ngày 4 lần vào giữa giờ ra chơi, và ngày nào cũng như thế. Nhiều người lầm tưởng chúng tôi là một đôi nhưng tôi biết. Chỉ là cậu ấy cố tình không chấp nhận tôi. Mặc kệ! Tôi thích cảm giác được cậu ấy nắm tay chạy băng băng như thế. Chẳng cần cậu ấy thể hiện những cử chỉ quan tâm hay lời nói ngọt ngào như những chàng trai khác. Chẳng cần hoa, quà, và cả những cái ôm thật chặt. Chỉ cần giờ ra chơi, cậu ấy vẫn nắm tay tôi chạy băng băng đến lúc mệt là đủ.

nắm tay

Cậu ấy sẽ buông tay tôi nếu cậu ấy mệt, còn tôi, tôi vẫn sẽ luôn giữ chặt bàn tay ấy, ngay cả khi cậu ấy gỡ tay tôi ra để một mình bước về phía trước. Tôi yêu cậu ấy đơn giản vì cậu ấy là chàng trai duy nhất biết tôi thích được nắm tay chạy băng băng như thế, đặc biệt là lúc trời mưa. Nhưng rõ ràng cậu ấy chưa bao giờ nắm tay tôi lúc trời mưa cả. Có thể cậu ấy sợ mưa sẽ làm ướt áo cậu ấy, cũng có thể cậu ấy sợ mưa sẽ làm ướt mắt tôi. Sao cũng được miễn là tôi vẫn luôn đưa mắt tìm cậu ấy giữa sân trường trong giờ chào cờ, lúc lao động, lúc ra về và trên đường phố.

Mét tám, tóc uốn xù, đôi tai dong dỏng, áo phông, quần jean, giày thể thao và chiếc headphone lớn choàng cổ, tay lúc nào cũng đút túi quần, thỉnh thoảng lại đưa lên búng búng mấy sợi tóc mái trước trán. Là cậu ấy, chàng trai tôi yêu, Quân. Tôi không nhớ tôi bắt đầu yêu cậu ấy từ lúc nào. Tôi chỉ nhớ tôi gặp cậu ấy lần đầu ở bảng tin trường, lúc tôi đang loay hoay tìm mẩu tin đăng kí câu lạc bộ anh văn, vô tình tôi dẫm phải chân cậu ấy và bị cậu ấy mặt bơ không nhận lời xin lỗi. Kể từ lúc đó tôi luôn đưa mắt tìm cậu ấy mỗi khi có thể.

Vào cái hôm trời mưa to rất là to ấy, hôm mà hai đứa không có áo mưa, đứng trước hành lang đợi ngớt mưa mới về. Dãy hành lang trống trơn, có một chàng trai tay đút túi quần, dựa lưng vào lan can nghe nhạc phát ra từ headphone và một cô bé tóc rối, một mí, đôi giày lười liên tục nhún nhảy theo nhịp rơi của mưa và tay không ngừng giơ ra hứng mưa thích thú. Lúc ấy tớ bảo "Tớ thích mưa, tay tớ sẽ lạnh nếu cứ bước mãi dưới mưa mà không có ai nắm, cậu có thể nắm chặt tay tớ không?" Cậu vẫn nghe nhạc nhưng tay không còn đút vào túi quần. Cậu đưa tay về phía tớ "Nắm đi, sẽ lạnh đấy!". Kể từ hôm đó cậu đã nắm tay tớ chạy dài trên các dãy hành lang, cho đến lúc cậu không còn đi được trên đôi chân của cậu nữa.

Ba năm, sau cái hôm trời mưa to thiệt là to ấy, cậu ngã bệnh. Cậu giành giật sự sống với thần chết. Đến mức cậu phải cắt bỏ chân phải để tiếp tục được sống. Một ngày mưa bay. Cậu khập khiễng nhảy lò cò lên cầu thang và bước chậm rãi trên hành lang hai đứa vẫn nắm tay chạy băng băng trong gió. Đôi tay cậu không còn chỗ để nắm tay tớ. Cậu nặng nhọc ghì thật mạnh vào chiếc nạng để có thể bước đi... thật chậm. Cậu ấy và tôi cứ đi như thế cho đến lúc cậu ấy mệt. Cậu sẽ đứng lại, cười một cái trong khi mắt tớ đang nhoè đi:

- Yêu tớ mệt lắm phải không? Đừng yêu nữa, cậu sẽ không phải khóc nhiều vì tớ!

Cậu ấy nói rồi lẳng lặng bỏ đi, chỉ còn tôi một mình đứng trên hành lang ấy. Tôi khóc. Khóc không phải vì không còn được cậu ấy nắm tay chạy băng băng qua dãy hành lang nữa. Khóc vì tôi không thể làm đôi chân cho cậu ấy, không thể nắm tay cậu ấy thật chặt mỗi lần cậu buông tôi ra. Hôm ấy mưa không còn trong veo nữa.

Một tuần trước ngày-mà-ai-cũng-biết-ngày-gì đấy, mưa hối hả và gió nghiêng nghiêng. Từ hành lang khối D tôi chạy qua hành lang lớp cậu ấy, nắm tay cậu ấy thật chặt, dìu cậu ấy đi giữa ánh mắt của bao con người. Hai đứa không thể chạy băng băng như cậu ấy từng làm trước đây. Cậu ấy nhấc bổng chiếc nạng và dựa hẳn vào tôi. Tôi nắm tay cậu ấy, cố giữ thăng bằng để hai đứa đi hết dãy hành lang dài mà không bị ngã. Cứ thế, chẳng nói câu nào, chỉ có tiếng ồn của các lớp học và mưa. Đến gần cuối hành lang cậu ấy mệt. Cậu ấy buông tay tôi ra và định bỏ đi nhưng tôi đã kịp ôm cậu ấy thật chặt từ phía sau lưng. Cậu ấy định nói gì đó nhưng tôi xen vào:

- Yêu cậu, tớ rất mệt, tớ cũng khóc nhiều nữa. Cậu sẽ bỏ rơi tớ bất cứ lúc nào cậu mệt. Cậu sẽ để tớ một mình khóc dưới mưa. Nhưng tớ không sợ. Từ bây giờ tớ sẽ không để cậu bỏ rơi nữa. Tớ sẽ là đôi chân của cậu. Chẳng cần chạy băng băng, chỉ cần đi bên cậu dù chậm rãi, từng bước thôi, tớ vẫn sẽ nắm tay cậu. Nếu cậu bỏ đi đâu đó thật xa, lần theo tiếng mưa, tớ sẽ tìm được cậu. Yêu cậu, tớ sẽ làm tất cả không chỉ hành lang, sân trường, đường phố tớ sẽ không để cậu bước đi một mình. Tin tớ đi!

Mưa vẫn hối hả và gió vẫn nghiêng nghiêng. Cậu ấy không quay lại, cũng không bỏ tay tôi ra. Lưng cậu ấy ấm áp, có chút gì rưng rưng. Một lúc cậu ấy nắm tay tôi và bảo:

- Cậu có mệt lắm không? Xin lỗi, tớ không thể nắm tay cậu chạy băng băng qua dãy hành lang này nữa. Mệt rồi, nghỉ đi. Tớ sẽ lại bỏ rơi cậu. Nước mắt cậu sẽ rơi và tay cậu sẽ lạnh. Sẽ chẳng có ai để cậu liếc nhìn mỗi khi chào cờ, lao động, tan trường và cả trên con đường về nhà nữa. Hãy quên tớ đi và yêu một ai đó có thể cho cậu dựa vai và ôm cậu thật chặt. Có thể nắm tay cậu chạy dài không chỉ hành lang mà hết cả con đường xa tít. Có thể nắm chặt tay và không buông cậu ra lúc người ấy mệt. Yêu tớ! Cậu có làm được thế không?

Cậu ấy kết thúc bằng một câu hỏi rồi buông tay tôi đi mà không kịp để tôi trả lời. Nhìn cậu ấy khập khiễng bước bằng một chân trên hành lang ấy, tôi chỉ biết lặng yên để cho nước mắt rơi hoà vào những giọt nước mưa vô tình tạt vào từ lan can.

Kể từ hôm đó, cậu ấy tránh mặt tôi. Không còn được đi cùng cậu ấy tôi mệt nhoài và mắt lúc nào cũng ướt nước. Tôi nhớ bàn tay rắn chắc và ấm áp của cậu lúc kéo tôi chạy băng băng qua dãy hành lang. Nhớ đôi chân kiêu hãnh từng chạy khắp nơi không biết mệt mỏi. Nhớ ánh mắt cậu ấy nhìn tôi ngờ nghệch và trong veo. Lúc cậu ấy cúi xuống định nói gì với tôi chân phải cậu ấy sẽ gõ gõ xuống đất như phụ hoạ. Giờ thì chẳng còn đôi chân nào nữa, vọng lại trong đầu tôi tiếng lộc cộc của đôi nạng gỗ mà cậu ấy đang cố vịn vào. Tôi tự hỏi mình đã đủ vững vàng để cậu ấy vịn vào, đã đủ can đảm để kéo cậu ấy vịn vào tôi chưa? Lau vội nước mắt tôi đi tìm cậu ấy nhưng cậu ấy đã biến mất mãi mãi. Giống như những giọt nước, chỉ cần chạm vào, nó sẽ vỡ tan.

Chiều mưa. Tang lễ cậu ấy vẫn diễn ra như dự kiến. Tôi thẫn thờ bước từng bước theo xe tang. Mưa mặn hay nước mắt tôi mặn? Tôi chỉ biết nhìn cậu ấy vùi trong đất đá.

"Vịn vào cầu thang nếu cậu vấp ngã. Vịn vào tớ nếu cậu thấy tổn thương."

Mưa thưa dần, người đưa tiễn ra về hết, tôi đứng nhìn cậu ấy cười trong ảnh, tim đau thắt từng cơn. Thoáng, lạnh! Có ai đó nắm tay tôi thật chặt, ấm áp. Đó không phải là Quân.

bàn tay

***

Cậu ấy và tôi học chung cấp một, cấp hai và cả cấp ba nữa, nhưng tôi chỉ thực sự chú ý đến cậu ấy vào năm lớp chín. Lúc cậu ấy bị một cậu bạn cùng lớp kéo đi băng băng qua dãy hành lang dài. Sau này tôi mới biết đó là Quân, cậu ấy không may mắc phải căn bệnh ung thư tuỷ. Biết cậu ấy yêu Quân nhưng đôi mắt tôi vẫn không ngừng hướng về cậu ấy. Tôi sợ chỉ một phút tôi lơ là, cậu ấy sẽ tổn thương. Thực tế là tôi chẳng làm được gì cả ngoài đứng nhìn cuộc tình của họ. Tôi biết Quân yêu cậu ấy nhiều lắm nhưng Quân sợ Quân sẽ làm cậu ấy đau. Sau những lần bỏ đi, Quân vẫn luôn trốn sau chỗ hành lang ấy, nhìn cậu rồi lau vội giọt nước mắt.

Cái hôm tôi bắt gặp Quân buông tay sau cái ôm của cậu ấy. Tim tôi như thắt lại khi thấy cậu ấy khóc nấc lên còn ở góc kia Quân đau đớn đấm ngực để che đi tiếng khóc. Tôi muốn chạy đến nhưng không thể. Tôi không mạnh mẽ như cậu ấy để bảo vệ người mình yêu. Tôi cũng không tự tin tình cảm tôi dành cho cậu ấy bằng một nửa của Quân. Đôi chân và bàn tay này dù khoẻ mạnh đến mấy cũng không thể đủ ấm áp để nắm lấy tay cậu ấy chạy băng băng trên hành lang dài. Tôi biết. Nhưng tôi vẫn bước đến nắm tay cậu ấy lúc vai cậu ấy run run và cơ thể đã mệt nhoài dưới làn mưa bay bay. Có ai đó đã thúc giục tôi làm thế, tôi nghĩ có thể là Quân và tôi đã làm đúng. Tay cậu ấy lạnh ngắt và gương mặt tím tái. Cậu ấy không nhìn tôi chỉ nhìn Quân. Hạnh phúc.

Thành phố mưa vẫn bay, có một chàng trai tóc uốn xù và một cô gái tóc rối nắm tay nhau, chạy băng băng qua những con phố. Bình yên. Ấm áp.
  • Hue Le

Bài viết tham dự tuyển tập "Mở lòng & Yêu đi!". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn like, share và bình luận bằng plug-in mạng xã hội ở chân bài viết. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.



Click vào đây để theo dõi thông tin chi tiết


Để những câu chuyện, tâm sự và phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của blogradio.vn. Bạn đừng quên địa chỉ email blogradio@dalink.vn và trên website blogradio.vnblogviet.com.vn.

yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ôm trọn một vòng tay

Ôm trọn một vòng tay

Chị cứ ngồi vậy mà ôm con trong lòng, chị nâng niu bàn tay đôi chân con, thăng bé đã mười mấy tuổi và con đã cao lớn hơn so với chị nghĩ. Vậy là cuối cùng ông trời cũng nghe được tiếng chị gọi ngày đêm, ông trời cũng thấu hiểu được nỗi lòng chị mòn mỏi chờ mong con.

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Cậu biết không, tớ đã đứng trước gương hàng trăm lần, rồi tự tưởng tượng trước mặt tớ là cậu. Và tớ sẽ nói hết cho cậu biết rằng tớ đã thích cậu nhiều như thế nào. Nhưng khi thực sự bắt gặp ánh mắt cậu, bao lời văn mà tớ đã chuẩn bị như bốc hơi mất chẳng còn lại gì

Tiếng lòng anh

Tiếng lòng anh

Thơ hát nhỏ nhỏ trong miệng, cô nghe như những âm điệu thiết tha nhất từ chính trái tim anh đang truyền từng nhịp từng nốt qua tim cô.

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Những cuốn sách này ít nhiều làm thay đổi bản thân người nghệ sĩ, giúp họ xoa dịu nỗi đau và là niềm cảm hứng để họ tạo nên những kiệt tác.

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Để chờ đón những ngày nghỉ lễ thật tuyệt vời, hãy xem dự báo cuộc sống của 4 con giáp này có gì thay đổi bất ngờ.

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Bình tĩnh! Chậm lại thật sâu rồi bản thân sẽ tự phát hiện ra những giá trị cốt lõi, những tài năng và điểm mạnh của mình để vun trồng, bồi đắp và tu dưỡng. Chính những giá trị ấy sẽ đưa chúng ta vào một chu kỳ tuần hoàn mới của cuộc sống

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Về nhà cô đúng thực là một nàng công chúa, không nhà cao xe sang hay khoác lên người bộ váy lấp lánh. Nơi đây chỉ là một vùng quê với con đường nhỏ rợp hàng cây xanh, căn nhà cây được ba cô giữ gìn từ thời ông nội tới giờ. Nhưng nơi đây có những không khí yên bình và những người quý giá nhất đối với cô.

Tình ban đầu

Tình ban đầu

Nụ cười trong như ánh nắng ban mai Cho hồn em thơ thẩn buổi bình minh

back to top