Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tình yêu của đàn ông

2015-02-28 04:53

Tác giả:


Yêu 24/7 - Đáng thương nhất trong tình yêu là việc bản thân luôn cố tình tìm ra lí do để bao biện cho hành động của đối phương? Cũng như việc cho nhận trong tình yêu là hoàn toàn tự nguyện, nhưng cho đi với một người không biết quý trọng, không biết tôn trọng thì chỉ biến bản thân mình thành kẻ ngốc mà thôi.

***

Tôi viết về Bụng Bự khi những cơn gió đêm tràn về cuốn lá me bay tản mát trên ngọn đèn đường hiu hắt bóng đổ cô đơn. Sài Gòn lạnh như ngày Đông miền Bắc. Phố trở mình thênh thang xẹt qua những mặt người lạnh ngắt vô hồn.

1. Đánh mất.


Tôi thích đặt biệt danh cho những người mình yêu mến một cách vô lý. Không ai trong số các anh tôi thích việc đó nhưng Skype gia đình luôn sáng một cách kì lạ bởi mấy tên gọi ngồ ngộ như vậy.

Cá Kho, Hàng Mẫu Không Bán, Bụng Bự và tôi lớn lên cùng một cách như nhau. Nghĩa là cùng cái kiểu nhăn mặt trước chén thuốc ho nhấc ra từ nồi cơm nghi ngút khói; cùng bịt mũi, cố lùa qua cổ họng vị ngai ngái đắng nghét của những nụ hoa đu đủ đực còn ngậm hơi sương.

Nghĩa là cùng được mẹ buộc chỉ thêu vào những chiếc răng sữa khi lung lay, sau câu nói bâng quơ “để xem thế nào” bèn bất ngờ giật bung chiếc răng trong tiếng khóc vỡ òa của kẻ chịu trận. Sau đó chụm đầu ầm xèo tranh cãi cả tiếng đồng hồ xem sẽ liệng chiếc răng ấy lên mái nhà hay quăng nó xuống gầm giường cho đến khi mẹ xuất hiện với cây chổi lông gà đầy uy lực trên tay.

Rốt cục thì những chiếc răng ấy cũng biến mất một cách bí ẩn như phần lớn kí ức tuổi thơ của chúng tôi không hiểu đã bị ai đó đem gói lại đánh cắp mất.

đàn ông, nhớ, suy tư

Nếu Cá Kho là mẫu người của công việc và những đam mê bất trị, Hàng Mẫu Không Bán điển hình cho kiểu người lí trí thì Bụng Bự là tổng hòa những gì tuyệt vời nhất của hai chữ Tình cảm. Sẽ thật khó khăn nếu hỏi một đứa em gái rằng thích anh trai nào nhất, bởi mọi em gái đều có thói quen thần tượng hóa anh mình và có tới 70% số con gái, ngoài bố ra sẽ coi anh trai như những mẫu hình lí tưởng cho chuẩn đàn ông trong mắt chúng về sau...

Một ngày năm lên sáu, Bụng Bự trịnh trọng đẩy tôi ra khỏi nhóm chơi ngày thường, bập bẹ thứ tiếng con nít còn non nớt: “Mày không có voi con như chúng tao, không cho mày chơi cùng!” thì lên mười bốn đã biết nắm tay tôi thật chặt mỗi khi qua đường; và nếu đó là đường hai chiều, nhất định sẽ vòng qua 2 lần đứng chắn giữa tôi và làn xe đang ầm ầm lao tới. Bụng Bự lên 6 tuổi biết giấu tôi kèm nhèm nước mắt ra sau lưng, trợn mắt hăm dọa những đứa trẻ lớn hơn chúng tôi cả 2 cái đầu thì 25 đã học cách làm quen với tính cách ngày càng khép kín có phần lập dị của tôi.

Thế nhưng tốt như vậy để làm gì khi mà thế gian ngoài kia bạc bẽo lắm thay? Cuộc sống có quá nhiều chuyện cần bận tâm, hằng ngày mỗi chúng ta phải đối mặt với hàng trăm vấn đề phức tạp không ai giống ai. Quanh quẩn lại cũng không ngoài mảnh ghép của công việc, gia đình, tình bạn, tình yêu và những mối quan hệ cần có để tồn tại trong xã hội. Bụng Bự cũng không nằm ngoài vòng xoay đó khi vừa mải miết với những bản vẽ thi công, vừa tất bật tiệc tùng xã giao, vừa lo lắng chuyện tình cảm mà vẫn để tâm chu toàn đến bệnh tình của mẹ và những chuyến mất tích đột ngột dăm bữa nửa tháng của em gái.

Mẹ từng bảo: “Nếu một ngày nhận ra rằng con đã yêu một người con gái nhiều đến mức nào, vĩnh viễn đừng bao giờ cho cô ấy biết, bởi rất có thể cô ấy sẽ làm con bị tổn thương. Kẻ yêu nhiều sẽ là người gánh chịu mất mát nhiều hơn gấp bội. Tình thương đôi khi là cả một gánh nặng không lời”.

Hình như Bụng Bự đã quên.

2. Ai biết đâu, một cái chớp mắt là cả cuộc đời...


Đàn ông dường như luôn biết cách giấu nỗi đau sau tiếng thở dài, vùi lấp sự chán nản bằng cách lao đầu vào công việc, khi tuyệt vọng rồi chỉ biết một mình trầm ngâm nhấp những ngụm rượu chát lòng chờ trời sáng. Trời sinh nước mắt chỉ dành cho đàn bà, cũng như một tất yếu đàn bà khóc thì được quan tâm. Trong khi bản thân đàn ông lại chẳng nhớ nổi lần cuối cùng biết rơi nước mắt vì một chuyện gì đó là từ bao giờ. Đàn ông trưởng thành dường như bị tước đoạt cái quyền được khóc và khi đến tuổi ấy, cũng chẳng mấy ai buồn bận tâm xem mình nên chảy lệ vì điều gì.

Năm nay 28 tuổi, không rõ đến bao giờ Bụng Bự mới hiểu được rằng đáng thương nhất trong tình yêu là việc bản thân luôn cố tình tìm ra lí do để bao biện cho hành động của đối phương? Cũng như việc cho nhận trong tình yêu là hoàn toàn tự nguyện, nhưng cho đi với một người không biết quý trọng, không biết tôn trọng thì chỉ biến bản thân mình thành kẻ ngốc mà thôi.

Tình yêu có chỗ cho sự khờ dại nhưng không có chỗ cho lòng thương hại.


Đàn ông, tốt hơn hết cứ cao ngạo, vị kỉ, sỏi đá và vô tình như bao nhiêu lâu nay vốn dĩ đã thế.

Đàn ông mà sống tình cảm quá, hy sinh nhiều quá nhất định rồi sẽ tự chuốc thương đau về phần mình.

Đàn ông như Bụng Bự, rồi sẽ khổ.

  • Di An

Để những câu chuyện, tâm sự và phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của blogradio.vn. Bạn đừng quên địa chỉ email blogradio@dalink.vn và trên website blogradio.vn.

yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top