Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tin ở truyền thuyết tuyết kim cương

2014-07-24 01:02

Tác giả:


Yêu 24/7 - Có một truyền thuyết nói rằng, đôi nam nữ nào cùng nhau ngắm những bông tuyết kim cương rơi xuống, sẽ được tâm đầu ý hợp, bên nhau trọn đời… Trước mắt tôi, chị Na đang đứng đối diện với một chàng trai cao lớn, đôi mắt anh màu sô cô la ánh lên vẻ chân thành. Má chị ửng màu lãng mạn. Tôi đưa điện thoại lên. Tích. Bức ảnh đầu tiên cho sự gặp gỡ định mệnh của anh Du và chị Na, chứng kiến cho một mối tình sâu đậm đến cuối đời dưới những bông tuyết bay bay. Mãi đến sau này tôi mới biết, anh Du và chị Na học cùng trường và đã để ý nhau từ lâu. Phải chăng đây là định mệnh để họ có đủ can đảm lời nói yêu rồi bên nhau trọn đời, theo cái cách mà truyền thuyết đã sắp đặt?

***


1. Chỉ còn ba tuần nữa là đến giáng sinh. Từ sáng hôm trước, những bông tuyết đầu mùa đã bắt đầu rơi. Lã tã. Chúng bám đầy lên ô cửa kính, lên mấy chậu hoa của dì Sonomi và nằm lăn lóc đầy trên mặt đường. Tôi đặt báo thức vào buổi tối và dậy thật sớm, định bụng sẽ làm ngay một chú người tuyết có chiếc mũi bằng cà rốt. Nhưng tuyết vẫn chưa đủ dày nên tôi chỉ tạo ra một người tuyết be bé, mũi là trái ớt đỏ chót lấy từ ngăn tủ lạnh. Tôi cẩn thận đặt nó để lên tảng đá lớn cạnh lối ra vào để mọi người nhìn thấy. Đâu vào đó, tôi vào nhà.

Chị Na vẫn chưa dậy. Chị thường phải thức khuya làm bài tập nên bình minh của chị là vào khoảng tầm trưa. Tôi pha cho mình ly sữa nóng buổi sớm rồi ngồi ngay cửa sổ phóng tầm mắt ra bên ngoài. Đường dần đông người hơn, thỉnh thoảng có vài đứa bé đưa mắt nhìn người tuyết tôi làm rồi mỉm cười. Mây dần né ra cho mặt trời ló dạng. Những tia nắng đầu ngày rơi xuống, âm ấm rồi dần gay gắt hơn. Tuyết bắt đầu tan rồi. Tôi xót xa nhìn người tuyết của mình chầm chậm chảy thành đống tuyết vụng, ướt nhẹp, trái ớt đỏ chót thì chỏng chơ một góc. Tôi ghét nắng quá đỗi.

Chị Na dậy sớm hơn mọi hôm, mở tủ lạnh lấy hai cái thìa inox lạnh buốt đặt sẵn từ buổi tối rồi đặt lên mắt – một biện pháp chữa thâm quầng hiệu quả. Vừa di di chiếc thìa quanh hốc mắt, chị vừa nói:

- Dì vừa đưa chị hai vé du lịch ở Mt. Zao được tặng từ công ty. Dì bảo tụi mình nên thưởng thức một kì nghỉ đông tuyệt vời trước khi trở lại với lịch học dày đặt của học kỳ mới.

- Tại sao Dì không đi cùng tụi mình? – Tôi hỏi.

- Dì còn phải chuẩn bị cho buổi thuyết trình quan trọng của dì. Dì hỏi em muốn đi không?

- Đi chứ! – Tôi vỗ nhẹ lên đùi rồi nốc cạn ly sữa đã nguội ngắt.

2. Tôi kiểm tra lại túi hành lý lần nữa trong khi chờ chị Na mua vé tàu. Túi nặng trịch và sắp bung khóa kéo vì đống áo ấm bự chảng dì mới sắm cho. Khu nghỉ mát nơi tôi sắp đến cách Tokyo khoảng hai tiếng đi tàu cao tốc. Tôi chọn ghế cạnh cửa sổ còn chị Na ngồi phía ngoài, hình như chị muốn ngủ tiếp vì phải dậy sớm. Loay hoay một hồi, chị dựa vai tôi ngủ còn tôi lơ đãng nhìn ra bên ngoài. Con tàu xám xịt này lôi tuột chúng tôi đi, nhanh chóng mặt.

Đến nơi, chúng tôi nghỉ ngơi một chút tại Lữ quán nằm dưới chân núi có tên dài loằng ngoằn Chikusenso Mt. Zao Onsen Resort and Spa trước khi đi lòng vòng mua sắm. Mới bước vào phòng nghỉ, chị Na đã bay ngay lên giường. Chị hơi mệt. Có lẽ, buổi trượt tuyết và mua sắm phải dời lại cho ngày hôm sau.

***

Sáng sớm, chúng tôi đi bộ lên núi, tuyết ngập hai bên đường đi chỉ chừa một lối nhỏ cho du khách. Mọi thứ vẫn còn tối mù vì mặt trời chưa thức dậy. Càng lên cao thì cái lạnh càng ngấm vào từng thớ thịt. Giờ thì chúng tôi mới hiểu vì sao dì Sonomi lại bắt mang nhiều áo đến vậy. Tôi khoác thêm cái áo ấm màu long chuột, vẫn còn lạnh. Không sao, chỉ một chút nữa thôi thì tôi sẽ trượt nhanh nhanh thật nhanh trên những lớp tuyết dày, vận động thì ấm người, chị Na bảo vậy. Huống hồ chi trên đó còn có máy bán cà phê nóng tự động nữa, rồi sẽ hết lạnh thôi mà.

Nhưng sao đường lên núi xa vậy nhỉ? Chúng tôi đã đi theo lối mòn hơn nửa giờ đồng hồ rồi, cũng chẳng gặp một ai đi đường này cả.

- Mình bị lạc rồi hả chị? – Tôi hỏi gấp gáp.

- Hình như vậy. – Chị Na dửng dưng như không có chuyện gì quan trọng. – Chị đang tìm đường đây này, chắc chắn sẽ tìm được thôi.

Chị Na vẫn luôn chững chạc như vậy, không tệ như tôi, luôn luôn hốt hoảng khi gặp chuyện khó khăn. Chị lớn hơn tôi hai tuổi nhưng trưởng thành từ sớm. Ba năm trước, chị một mình dắt tay tôi sang bên đây sống cùng dì. Dì ở có một mình, ngày ngày tưởng nhớ đến người chồng quá cố. Chúng tôi sang để tiện cho việc học và vì muốn dì đỡ cô đơn trong căn nhà rộng lớn hơn.

Và ngay lúc này cũng vậy, chị đi trước tìm đường lên khu trượt tuyết còn tôi thì lẽo đẽo theo sau. Tôi sắp khóc mất rồi, cứ đi hoài mà chẳng thấy khu trượt tuyết ở đâu cả chắc tôi dừng lại mất. Chị Na kéo tay tôi đi, không ngừng động viên và gọi người giúp đỡ. Đi được một lúc thì bỗng dưng vùng trời phía trước sáng lên chói cả mắt. Chẳng thấy được đó là gì cả. Chị Na chạy qua khúc cua phía trước cho rãnh tầm nhìn. Đột nhiên chị khựng lại, hai mắt sáng bừng lên. Tôi gọi đến lần thứ ba thì chị mới trả lời rồi vẫy vẫy tay bảo tôi lại gần, tôi chạy thật nhanh đến.

Và…

Cả một vùng trời rộng lớn hiện ra trước mắt, đẹp vô cùng…

Trong tích tắc, thời gian như ngừng lại…

Chưa có ai bảo với tôi rằng thiên đường nằm ở Nhật Bản cả…

Đây là tuyết kim cương cơ mà. Loại tuyết mà tôi chỉ có thể gặp trong phim ảnh. Loại tuyết mà những ai may mắn nhất mới có thể nhìn thấy. Loại tuyết mà nhiệt độ xuống dưới âm mười lăm, độ ẩm trong không khí thật thích hợp, nhờ ánh nắng bình minh phản chiếu, đóng băng từ tận bầu trời, rồi nhẹ nhàng rơi xuống.

Và có một truyền thuyết nói rằng, đôi nam nữ nào cùng nhau ngắm những giọt bụi kim cương tự nhiên này rơi xuống, sẽ được tâm đầu ý hợp, bên nhau trọn đời.

Chúng tôi không ai bảo ai, chạy thật gần đến để nhìn tận mắt chúng thi nhau rơi rớt. Lấp lánh. Lấp lánh. Hình như tôi không còn thấy ghét những tia nắng ban mai nữa. Nó làm tôi ấm áp.

Hạnh phúc đôi khi chỉ là cùng người mình thương yêu nhìn ngắm những điều kỳ diệu của thiên nhiên. Trong khoảnh khắc đó, tôi đã nghĩ rằng mình là người hạnh phúc nhất quả đất.

Tôi phải chụp lại khoảnh khắc này mới được. Nhưng điện thoại của tôi đã rơi từ lúc nào rồi, tôi tìm hoài mà không thấy đâu. Có lẽ nó đã rơi ở khúc cua ban nãy.

- Chị chờ em đi nhặt điện thoại nha chị.

Chị Na không quay lại nhìn tôi mà tay thì vẫy vẫy. Tôi chạy đi tìm điện thoại thật nhanh, tôi không muốn bỏ lỡ giây phút nghìn năm có một này. Đây rồi! Nó nằm ngay ngắn trên một đụn tuyết nhỏ. Tôi quay ngược trở lại theo lối ban nãy, tôi sẽ chụp nhiều thật nhiều ảnh tuyết kim cương để tặng dì.

Và…

Trước mắt tôi, chị Na đang đứng đối diện với một chàng trai cao lớn, đôi mắt anh màu sô cô la ánh lên vẻ chân thành. Má chị ửng màu lãng mạn. Tôi đưa điện thoại lên. Tích. Bức ảnh đầu tiên cho sự gặp gỡ định mệnh của anh Du và chị Na, chứng kiến cho một mối tình sâu đậm đến cuối đời dưới những bông tuyết bay bay. Mãi đến sau này tôi mới biết, anh Du và chị Na học cùng trường và đã để ý nhau từ lâu. Phải chăng đây là định mệnh để họ có đủ can đảm lời nói yêu rồi bên nhau trọn đời, theo cái cách mà truyền thuyết đã sắp đặt?

tuyết kim cương

3. Từ ngày hôm đó, tôi thấy chị Na yêu đời hơn. Nụ cười chị cứ gắn lên môi như sợ ai giành lấy. Chị bảo anh Du rất hợp với chị, lại còn hiểu ý chị nữa. Tôi vẫn chưa tin điều đó cho lắm. Chỉ là trùng hợp gặp nhau thôi mà.

Ừm… Tại sao tôi không thử đến đó lần nữa để kiểm chứng nhỉ? Nếu muốn dễ gặp tuyết kim cương hơn, tôi nghĩ mình nên đi ngược lên phía Bắc Nhật Bản, dừng lại ở Furano thuộc Hokkaido – hòn đảo lạnh giá nhất của xứ sở mặt trời mọc. Nhưng tôi không đủ can đảm một mình đi từ phía Nam lên tan phía Bắc. Có lẽ tôi sẽ đặt chân đến Mt. Zao lần nữa. Biết đâu ở đó lại có một chàng trai đứng chờ tôi tìm đến. Biết đâu đó là định mệnh. Và biết đâu người ấy sẽ bên tôi trọn đời, tâm đầu ý hợp.

Nhưng tôi ơi nhìn đi, ngoài kia xuân đã đậu lên mấy cành hồng sắp sai quả rồi. Chẳng còn mùa đông nữa đâu. Tuyết đã dần tan từ lâu lắm rồi. Tôi đành phải chờ đến cuối năm vậy.

***

- Ơ! Tuyết rơi rồi nè bé! – Chị Na đưa tay hứng những bông tuyết đầu mùa.

- Đã rơi từ đêm hôm qua rồi. Hì. Em sẽ đến đó lần nữa chị ạ!

Chị Na trố mắt nhìn tôi.

Ba hôm sau tôi lên đường…

Mùa đông năm nay lạnh hơn năm ngoái. Tôi đút cả hai tay đã đeo găng vào túi áo rộng thùng thình mà vẫn run bắn người. Lối đi rộng hơn lúc trước nhiều, có lẽ có nhiều du khách tìm đến nên người ta thường xuyên dọn dẹp. Tôi vẫn còn nhớ đường đi dù nó đã khác trước nhiều lắm. Đến nơi, tôi cầu nguyện cho mình có đủ may mắn để được ngắm tuyết kim cương. Nhưng nếu không có duyên gặp, tôi sẽ xem đây là một chuyến đi bình thường để khỏi buồn lâu.

Tôi đứng chờ một hồi thì mặt trời bắt đầu chui ra từ mấy đám mây bông trắng, nhích lên nhích lên từng chút một rồi vẫy vùng trên không trung. Tuyết kim cương xuất hiện rồi kìa. Lấp lánh. Lấp lánh.

Tôi lại một lần nữa trở thành người hạnh phúc nhất quả đất.

Tôi không nghĩ mình may đến vậy đâu. Nhưng rõ ràng tuyết kim cương đang rơi trước mặt tôi mà. Vậy còn… Ý trung nhân của tôi đâu?

Tôi xoay người sang trái bắt gặp một cậu bạn. Hình như cậu đã cùng tôi ngắm tuyết kim cương lâu lắm rồi. Và cậu ấy cũng xoay sang, nhẹ nhàng đưa đôi mắt ấm áp nhìn tôi.

Rồi cậu mỉm cười…

  • Thiên Dương



Bài dự thi "Hạnh phúc vẫn đủ chỗ cho ta". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn để lại bình luận cuối bài viết tại website hoặc like và chia sẻ lại link bài viết từ trang fanpage facebook.com/yeublogviet

VIẾT ĐỂ CẢM NHẬN HẠNH PHÚC, LAN TỎA HẠNH PHÚC VÀ NHẬN NHỮNG GIẢI THƯỞNG HẠNH PHÚC! 


MỜI BẠN CLICK VÀO ĐÂY ĐỂ TÌM HIỂU VỀ CUỘC THI VIẾT "HẠNH PHÚC VẪN ĐỦ CHỖ CHO TA"

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

back to top