Phát thanh xúc cảm của bạn !

Sài Gòn lạc nhau là mất

2015-07-24 01:00

Tác giả:


blogradio.vn – Hạnh phúc là thứ tha, là thả trôi đi tất cả và tìm về những tháng ngày an yên phẳng lặng. Hạnh phúc là khi thấy người đó hạnh phúc cùng ai khác, dù là không bên tôi đi chăng nữa, tôi vẫn có thể mỉm cười và quay người đi thật khẽ. Nắng đã lên những tia nhẹ nhàng sau cơn mưa chiều vội…

***

17:00 pm, Highlands Coffee…

Cô vẫn giữ thói quen mỗi tuần đến Highlands vào những buổi chiều muộn, ly cà phê sữa đá trên tay, quyển sách trên bàn và nước mắt long lanh tưởng chừng như muốn khóc. “Người yêu cũ có người yêu mới, bước qua tôi… sao tim bồi hồi”. Cảm xúc ùa về, kí ức chực vỡ tan…

Ba năm về trước, là những ngày chiều anh chở cô về tung tăng trên chiếc xe đạp, tóc ai bay nhẹ nhàng trong gió, hạnh phúc ngập tràn cứ ngỡ chẳng lìa xa. Hiện tại vẫn là cô, vẫn là những ngày chiều lộng gió, nhưng một mình và nụ cười cô bất cẩn đánh mất nơi đâu.

Ba năm về trước, là chuỗi ngày bình yên, là sắc trắng tinh khôi, là cảm xúc nguyên vẹn, là mối tình đầu bỡ ngỡ trao tay, là em bên anh, được che chở, bảo bọc, yêu thương.

Hiện tại là ai? Vẫn là cô, một mình trên con đường thân quen. Là cô vẫn đi một mình trên chặng đường dài với những xô bồ và mỏi mệt.

Quá khứ anh bên em.

Và hiện tại… anh bên cô ấy.

Quá khứ là hạnh phúc và hiện tại là những nỗi đơn côi, là những ly cà phê sữa một mình.

cà phê, cô gái

Tự mình mỉm cười và chúc anh hạnh phúc.

Từng trang sách gấp lại, gấp hẳn những trang nhật kí buồn, lòng cô chênh vênh quá. Mưa Sài Gòn, nhìn dòng người hối hả ngoài kia, cô sực tỉnh trong dòng kí ức xa xôi, mênh mông. Cô ghét mưa, vì mưa buồn lắm. Cô đã từng rất ghét Sài Gòn, vì Sài Gòn làm cô lạc mất anh.

Và giờ đây, cô gái ngày nào chợt yêu mưa đến lạ, vì lúc ấy, sẽ không ai biết rằng mưa của trời… hay nước mắt cô chực vỡ tan.

Cô mỉm cười, ừ thì “Sài Gòn lạc nhau là mất”, biết thế mà sao vẫn buông hờ hững tay nhau.

Anh quên cô, người cô yêu giờ yêu người khác.

Tình yêu thì làm gì có lỗi. Cô không sai, anh không sai, cô là cỏ, dù rộng cách mấy cũng chẳng thể ôm trọn bước chân của gió phiêu lưu.

Hay anh là mây, mà mây của trời thì ngàn đời lãng du cùng gió.

…Người yêu cũ…chỉ nên là người yêu cũ..

Họ đã yêu thương ta

Họ đã đi qua ta

Họ đã ít nhiều ở trong ta..”

Trái tim vốn dĩ chẳng nghe lời, sao cô gái còn cố chấp làm chi?

Người đi thì cũng đi rồi, sao cứ dại khờ quay đầu nhìn mãi?

Cô yêu những trang viết, vì cô gặp mình trong đó. Cô thấu nỗi đau khi mất người yêu, cô biết được vị mặn của nước mắt. Và cô hiểu “người yêu cũ có người yêu mới… đồng nghĩa với lãng quên”. Người đi, kẻ ở, đôi lúc cô trách mình sao quá yếu đuối để không giữ nổi anh. Cô thà là đường thẳng song song để được nhìn anh mãi, còn hơn gặp nhau một lần rồi mãi mãi cách xa.

Vì thế, hãy yêu người đàn ông cô yêu thay cả phần của cô nữa nhé! Hạnh phúc là thứ tha, tìm về những giây phút an yên.

Là khi em nhận ra, buông tay là cách để em tìm hạnh phúc, vì chả phải rằng hạnh phúc của em là anh đấy sao?

Mưa ngừng rơi, trời hé lên tia nắng vàng nhẹ nhàng…

Kéo nhẹ ba lô, quyển sách nhỏ nằm im trong góc tối. Dòng kí ức buồn nhẹ dịu lãng du.

© Mã Thị Yến Nhi – blogradio.vn

Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink


yeublogradio


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top