Phát thanh xúc cảm của bạn !

Con đường phía trước, xin dừng bước chung

2014-12-27 01:05

Tác giả:


Yêu 24/7 - Ta tin sẽ có một ngày…Có một người đủ mạnh mẽ đi ngược chiều phố đông đúc người chen lấn, vượt ngược đường nắng gió để yêu ta, thương ta, để lại cho ta những bình yên, để lại nghe ta ca thán những câu chuyện luyên thuyên của đời mình. Để ta thêm đủ tự tin đưa tay ôm thật chặt người ấy và yêu thêm một lần nữa.

***

Trong một khoảnh khắc bất an ta đã quyết định phải yêu bản thân mình trước hết. Vậy là ta đi, bỏ lại người, bỏ lại những kỷ niệm, bỏ lại lời hứa dở dang mãi bước chung đôi một con đường. Ta muốn thôi yêu người từ đây.

Người biết không? Ta đã không còn muốn tiếp tục yêu người nữa. Ta muốn dừng tình yêu ấy với người, để lòng thôi nhớ, tim thôi nhức nhối mỗi khi nghĩ đến người đang bên ai đó. Dù rằng ta vẫn biết người luôn nghĩ về ta, lo lắng, quan tâm ta. Người biết những buồn vui đan xen trong ta mỗi ngày dõi theo hình bóng của người.

Người ta nói những người yêu nhau sau khi đi hết một vòng trái đất sẽ lại tìm về với nhau. Nhưng hành trình của người đã trói buộc với một sợi dây khác thì liệu sau một vòng đi có thể trở lại bên ta trọn vẹn? Ta biết là không thể. Nếu một ngày hạnh phúc trở về chỉ là của riêng chúng ta thì có lẽ nào sẽ đủ đầy niềm vui khi hạnh phúc đó hiểu rằng sẽ làm tổn thương một người phụ nữ khác? Ta biết ngày đó không nên đến.

Đôi lần ta hồ nghi về thứ tình cảm giữa ta và người. Liệu người có thực lòng yêu thương ta? Can cớ chi không thể buông bỏ tất cả một lần để nắm lấy tay ta cùng nhau chung bước? Hứa làm gì lời hứa tháng năm vẫn mãi đi bên cạnh để đứa con gái ngốc nghếch yêu người lại bùng lên tia hy vọng. Ta đã mộng mơ nhiều lắm giấc mơ hão huyền về một ngày người trở lại. Về mỗi buổi sáng lại được nhìn thấy nhau, đi bên nhau đoạn đường hạnh phúc. Thơ thẩn với lời ca về “ngôi nhà và những đứa trẻ” để rồi trở lại thực tại thấy mình thật ngốc nghếch biết bao. Ta thấy thương chính mình.

Người ta nói mỗi lần yêu sẽ yêu như lần đầu và mỗi lần đau sẽ lại là những nỗi đau rất khác nhau. Ta yêu người nào có phải tình đầu mà cũng vẫn ngây ngô là thế, vẫn vui nhiều niềm vui lần đầu như thế, và đau nỗi đau cũng khó quên như thuở chia tay tình đầu đó.

bước một mình

Đâu đó ta đọc được rằng nếu không thể quên thì hãy cứ nhớ. Nếu không thể bỏ đi được thì hãy cứ giữ bên cạnh mình. Nếu dứt khoát một lần quá khó khăn thì hãy cứ yêu đi cho đến khi quên hẳn thì thôi. Tuy là thế, những tháng ngày xa, cồn cào nỗi nhớ thương, muốn nói với người một từ “nhớ”, một từ “thương” mà ta nào dám mở lời. Bao lần nhấc máy bấm số gọi cho người rồi lại trùng tay gác. Soạn một tin nhắn chẳng đủ tự tin đành bỏ ngỏ chữ “send” chênh vênh ở đó. Vẫn biết mỗi lần yêu là một lần tình yêu vơi đi một ít nhưng sao tình yêu này không nguội lửa lòng? Ta thấy bối rối.

Những đêm nằm thao thức cố khép mi lại vẫn không tài nào chợp mắt. Người nhắn “Tại sao?” Ta chỉ thở dài đáp “Mất ngủ!” mà không thể nói lòng đang cố kìm chặt nỗi nhớ. Rồi những tiếng cười loay hoay cố chôn vui nỗi đau mỗi khi gặp người. Nhớ mà không thể nói ta đang nhớ người. Vẫn muốn chờ đợi dù biết chẳng thể nào tiếp tục những yêu thương. Ta sợ khoảng cách mỗi ngày một xa giữa chúng ta. Ta sợ những yêu thương dù nhiều đến mấy cứ im lặng rồi sẽ đến lúc nhạt nhòa. Sợ rằng ta và người thuộc về hai con đường chẳng thể chung bước như lời hứa ngày nào. Ta lại thấy hoang mang chất chứa nặng lòng.

Người biết mà! Ta đã thương người nhiều hơn chính bản thân mình. Sợ nếu dứt khoát bước qua thương nhớ này rồi sẽ chẳng thể ôm ai thật chặt thêm một lần nào nữa. Sợ những tháng ngày về sau cô đơn rồi cũng như muối mặn cần nêm cho cuộc đời trở thành thói quen không thể thiếu như sở thích nhẩn nha ly cà phê mỗi sáng. Ta quá e sợ đến một ngày cách xa ta chẳng còn là ta của ngày hôm nay nữa.

Cứ vậy với những âu lo sợ sệt, ta mải miết yêu người với những nhớ thương cuồng quay trong nỗi niềm đau đáu chẳng còn những bình yên. Tháng ngày lặng lẽ trôi, ta vẫn gượng gạo trái tim gồng mình trước những đợt gió lạnh thổi băng qua lòng cũng chỉ bởi một chữ “Yêu”. Ta thấy mệt mỏi. Và trong một khoảnh khắc, ta muốn thôi không yêu người.

Ta và người đều không thể nào lựa chọn tương lai sẽ ra sao. Chỉ có thể biết những gì chúng ta đã bước qua, và hiện tại chúng ta thế nào. Liệu ta có thể để cho một bàn tay khác nắm lấy tay mình nếu như… người vẫn ở bên đời ta?

Trong khoảnh khắc muốn thôi yêu người, ta muốn chọn dừng lại tự mình bước tiếp con đường phía trước. Chỉ mong người hiểu ta trân trọng quãng đường chung đôi giữa ta và người. Quãng đường đó dù đau nhiều nhưng cũng nhiều lắm những yêu thương ta sẽ giữ cho riêng mình. Có phải lạ lùng không khi rong ruổi suốt một kiếp người thứ chúng ta tìm kiếm trong cuộc đời hóa ra chỉ là một con người. Trong khi đó chúng ta đều không ai ngờ được thời khắc mình sinh ra đã thuộc về một người khác nào đó. Tiếc rằng người lại không phải người-khác-nào-đó dành cho ta. Dừng lại ở đây thôi!

Trong khoảnh khắc muốn thôi yêu người đó ta đã quyết định sẽ một lần yêu thương chính mình hơn tất cả. Ta không còn muốn yêu người nữa. Con đường phía trước xin dừng lại chỉ mình ta bước, mình ta thôi. Ta muốn gửi đến người một lời xin lỗi. Cho ta xí xóa lời hứa của người. Đừng chung bước nữa có được hay không?

Ta tin sẽ có một ngày…

Có một người đủ mạnh mẽ đi ngược chiều phố đông đúc người chen lấn, vượt ngược đường nắng gió để yêu ta, thương ta, để lại cho ta những bình yên, để lại nghe ta ca thán những câu chuyện luyên thuyên của đời mình. Một người trao cho ta chiếc chìa khóa mở cánh cửa một ngôi nhà hạnh phúc, trao cho ta chiếc nhẫn minh chứng cho lòng thủy chung đôi lứa, trao cho ta niềm tin chấm dứt những tháng ngày hoài nghi yêu trong cô đơn và những giọt nước mắt quay quắt lòng. Để ta thêm đủ tự tin đưa tay ôm thật chặt người ấy và yêu thêm một lần nữa.
  • Zunji

Bài viết tham dự tuyển tập "Mở lòng & Yêu đi!". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn like, share và bình luận bằng plug-in mạng xã hội ở chân bài viết. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.



Click vào đây để theo dõi thông tin chi tiết


Để những câu chuyện, tâm sự và phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của blogradio.vn. Bạn đừng quên địa chỉ email blogradio@dalink.vn và trên website blogradio.vnblogviet.com.vn.

yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

Ở lại hay ra đi

Ở lại hay ra đi

Ngắm nhìn anh - người thiếu niên em thương Cất lên khúc ca ấy Cùng hào vào mơ mộng em của em

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Cuộc hẹn chụp ảnh này, Phong cảm thấy có chút mong chờ. Khi bạn được gặp người tạo ra thứ bạn thích, trong bạn đã tồn tại một sự ngưỡng mộ về tài năng con người đó. Phong nghĩ mình nên kết bạn với anh chàng thú vị này.

Yêu “Nhạt

Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"

Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?

Năm mới xinh tươi

Năm mới xinh tươi

Trong bao bước chân nhẹ êm trên những con đường vắng Năm mới vừa đi qua với giao thừa rộn rã

Hai đầu ngọn sóng

Hai đầu ngọn sóng

Bảo thấy gia đình em rất giống một bài hát mà em hay nghe là “Ở hai đầu nỗi nhớ”, nhưng Bảo lại muốn thêm vào là gia đình có đến ba đầu nỗi nhớ lận. Vì mẹ luôn trong bệnh viện và quay cuồng với những ca cấp cứu với những bệnh nhân còn ba ở ngoài tận khơi xa, chỉ có mỗi Bảo ở nhà và luôn ngồi vào bàn ăn một mình.

Mùa đông dang dở

Mùa đông dang dở

Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường

back to top