Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thanh xuân của chúng ta chỉ còn là hồi ức

2018-05-30 01:25

Tác giả:


Đôi khi tôi thật tiếc vì đã phí phạm hai năm không cùng bạn bè học nhóm, không tham gia các hoạt động tu tập nấu ăn với nhau, không cùng các bạn làm báo tường, không tham gia một tiết mục văn nghệ nào. Tôi từng nghĩ thật phiền phức. Giờ mới hiểu mình thật phí hoài.

***


Nghe bài hát Lời hứa ngày chia tay - Phùng Khánh Linh

Có một điều tôi tin thầy cô không hề nói đùa, đó là “Học đi, sắp nghỉ hè rồi!”

Hôm đầu tiên chúng tôi vào học lớp mười. Khi giáo viên chủ nhiệm nói như thế, cả lớp đều cười rộ lên, cho rằng đó là một câu nói đùa. Nhưng hóa ra không phải. Đó là lời nói tiếc nuối của những người đi trước nhắc nhở chúng tôi phải trân trọng quãng thời gian cấp ba này.

Mới hôm nào, ngôi trường ngoài lạ lẫm ra chẳng có gì, bạn trong lớp quen mặt được một hai đứa, thầy cô phải đọc mãi mới nhớ tên. Vậy mà chẳng bao lâu nữa là tốt nghiệp, mỗi đứa mỗi ngã rẽ, chẳng bao giờ còn cùng nhau mặc màu áo trắng ngồi cạnh trong lớp học nữa.

Thời gian là thứ vô tận, không thể níu lại được một khi đã vụt qua. Và cả giây phút khi tôi viết dòng này tặng cho bạn bè mình, rồi cũng sẽ nhanh chóng trở thành kỉ niệm.

Hồi mới nhập học, đứa nào cũng nhìn nhau dè dặt, chẳng nhớ tên nhau nói gì tới bắt chuyện. Học đến nửa năm thì bắt đầu phân chia bè nhóm, cô lập lẫn nhau. Nghĩ sao mà ngốc thế. Nếu tôi biết có một ngày tôi ngồi nghĩ về quãng thời gian cấp ba và yêu thương vô ngần thế này, tôi sẽ vui vẻ bắt chuyện và hòa đồng với mọi người từ ngày đầu tiên, để chúng ta có thêm nhiều kỉ niệm hơn.

blog radio, Thanh xuân của chúng ta chỉ còn là hồi ức

Ảnh minh họa: Facebook Dau Thuyet

Bước sang lớp mười một, danh sách học sinh vẫn được giữ nguyên, chúng ta nhận ra lòng nhẹ nhõm biết bao khi vẫn được cùng một lớp, kể cả cho dù năm ngoái chưa hề nói chuyện với nhau lần nào, giờ nhìn thấy gương mặt thân quen ở đó, lòng thật nhẹ nhàng.

Vụt chớp đến năm mười hai, đứa nào cũng bộn bề học hành, chông chênh giữa những ngả đường tương lai mà mình phải lựa chọn. Những điều người ta có quyền làm, thì đầu tiên họ phải biết làm cái đã. Chúng ta, có đứa nào biết phải chọn làm sao để không cúi đầu ân hận đâu. Lúc ấy mới thấy đồng hồ cát đã bắt đầu được dốc lại, giờ phút tạm biệt đang cận kề và chẳng ai khước từ cho được.

Đôi khi tôi thật tiếc vì đã phí phạm hai năm không cùng bạn bè học nhóm, không tham gia các hoạt động tu tập nấu ăn với nhau, không cùng các bạn làm báo tường, không tham gia một tiết mục văn nghệ nào. Tôi từng nghĩ thật phiền phức. Giờ mới hiểu mình thật phí hoài.

Bạn của tôi! Xin lỗi, nếu trong ba năm qua có lần nào tôi làm bạn phiền lòng mà không biết. Xin lỗi, nếu tôi có từng khiến bạn khó chịu. Xin lỗi, nếu sự xa cách thiếu tin tưởng của tôi từng làm bạn tổn thương. Xin lỗi, vì đã không tin rằng “học đi, sắp nghỉ hè rồi đấy”. Xin lỗi, vì đã không trân trọng cho đến tận hôm nay.

blog radio, Thanh xuân của chúng ta chỉ còn là hồi ức

Ảnh minh họa: Facebook Dau Thuyet

Và, bạn của tôi! Cảm ơn vì đã cùng tôi học chung một lớp. Cảm ơn vì đã có mặt trong thanh xuân của tôi. Cảm ơn vì những lần nhắc bài kiểm tra miệng. Cảm ơn vì bất chấp giám thị mà thỉnh thoảng cho tôi chép bài. Cảm ơn vì đã viết lưu bút cho tôi.

Sau cùng. Tạm biệt! Tạm biệt tuổi trẻ của chúng ta, thanh xuân của chúng ta, hồi ức của chúng ta. Cầu chúc tất cả chúng ta đều vững vàng bước về phía trước, để một ngày ở ngã rẽ nào đó bất chợt gặp lại nhau, sẽ chẳng phải rơi nước mắt xót xa, mà là giọt nước mắt hạnh phúc.

Theo Anh Thư/ Keeng.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

Ta lại tương phùng

Ta lại tương phùng

Cô tin chắc cô là người duy nhất trong trái tim Dương và điều đó là bất diệt suốt đời không gì có thể thay dổi được. Dù cho giờ đây cô và Dương đang tạm thời cách xa nhau vì chuyện học hành tương lai nhưng cô sẽ cố gắng hoàn thành sớm khóa học và bay về với Dương.

Ta về

Ta về

Ta về tan hợp cùng hưng phế thoắt nước thời gian nhuộm trắng đầu

Ngã rẽ

Ngã rẽ

Có lẽ bạn vẫn còn đau đáu trong lòng, không dám đưa ra quyết định vì lo sợ sẽ mất đi người này, không có được điều kia. Mình cũng vậy thôi. Nhưng phải chăng qua mỗi "ngã rẽ" là một lần ta "loại bỏ" đi bớt những điều đã không còn là phù hợp?

Thế giới qua mắt trẻ con đáng yêu nhờ?

Thế giới qua mắt trẻ con đáng yêu nhờ?

Trong ánh mắt trong trẻo của họ, ta thấy tình yêu và sự chân thành. Đối với một đứa trẻ, tình yêu không phức tạp, nó là sự chân thành và nhất quán.

back to top