Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thời hạn để yêu một người (Vlog Radio)

2017-08-08 16:01

Tác giả: Tuệ Lâm Giọng đọc: Titi, Tuấn Anh

blogradio.vn - “Thời hạn của hai người là 3 giây”. Trong 3 giây đủ để có thể nhìn thẳng vào mắt đối phương, đủ để rung động, đủ để quyết định muốn ở lại hay rời đi. Nếu có thể đủ dũng khí nhìn vào mắt đối phương quá 3 giây tức là có thể ở bên nhau rồi.

***

Trong chương trình này, mời các bạn lắng nghe truyện ngắn Thời hạn để yêu một người được gửi đến từ tác giả Tuệ Lâm.

Gặp lại anh trên chuyến tàu trở về nhà em thấy rất vui, là thứ cảm giác gần gũi và có chút quen thuộc như thể chính mình đã không còn phải cô độc trong lòng nữa. Em có vẫy tay chào anh, cười với anh lúc anh đang quay về hướng khác. Những giọt mưa chạm vào từng ô cửa kính chảy dày rượt đuổi thời gian, rượt không gian đi về hướng chúng ta cần về. Mang theo cả những điều em không dám đối diện.

Khoảng trống mông lung trong lòng phút chốc khi quay trở lại bên ngoài cửa sổ đèn đã sáng rực, những cảm xúc kì lạ lại rõ ràng không cách nào kìm chặt được. Cũng như việc gặp lại anh ở đây em rất muốn đứng trước anh và hỏi: Thời hạn của hai người có thể là bao lâu?

Mưa vẫn rơi ngoài cửa nhưng không còn có thể nhìn thấy những hạt mưa lớt phớt trượt dài trên ô kính nữa. Cũng là lúc em cảm nhận được có ai đó đang nhìn về phía mình qua thứ ánh sáng sau cửa kính rất lâu. Khoảng trời chiều héo úa, trong phút chốc nước mắt em giàn giụa cũng đã không còn có thể nhìn rõ anh nữa. Khoang tàu rung lắc mạnh đi vào ngoại ô cách xa thành phố. Đêm tĩnh mịch, các toa tàu bật đèn sáng rực, thứ ánh sáng đủ để có người giật mình thức giấc, có người xoay người về phía cửa, cũng đủ cho những người nhận ra nhau, một mối quan hệ bắt đầu, duy chỉ có em và anh đang rối bời.

Thời hạn để yêu một người

“Gặp lại em ở đây anh rất vui. Anh cứ ngờ ngợ mãi thì ra đúng là em. Ba năm rồi mà em vẫn vậy.”

Đúng, em vẫn vậy, ngoại hình vẫn vậy, tình cảm cũng vẫn vậy. Gặp anh em vẫn bối rối như thể lần đầu tiên, em vẫn hèn nhát vậy. Nhưng rồi em lại chỉ gật đầu hèn nhát thêm lần nữa:

“Em cũng rất vui khi gặp anh ở đây”

Em cũng biết anh thường đi chuyến tàu này, khoảng thời gian này vào những ngày nhất định phải về nhà. Thực ra không phải ba năm vì em vừa gặp anh tháng trước, cả tháng trước đó nữa. Mỗi lần nhìn thấy anh em cũng đều vui, cũng vẫy tay, cũng cười một mình. Thực ra mỗi lần đi tàu em cũng đều muốn cùng anh trên một đoạn đường. Thực ra ba năm trước ở chính chỗ này em đã đánh rơi tình cảm chỗ anh rồi. Nhưng rồi em lại chỉ cười trừ với anh.

“Không ngờ lại được gặp anh chính chuyến tàu này.”

Giữa lưng chừng tuổi tác, thời gian như thể giấu chúng mình trôi rất vội. Em đã là cô gái hai mươi tư đủ trưởng thành đối diện với những thường trực của cuộc đời. Anh thành chàng trai hai mươi tám từng trải, đủ chín chắn để chịu trách nhiệm về cuộc đời của một ai đó nữa. Không thể nắm bắt được thời gian cũng không thể minh mẫn để nhớ rõ từng kỉ niệm, từng lần gặp gỡ trong từng mốc thời gian đã qua. Anh vẫn còn có thể nhận ra em như thế em đã cảm kích lắm rồi.

Duyên hội ngộ thì nhiều vô kể chỉ có niềm tin để có thể bên nhau bao lâu thì hạn hẹp, em không chắc còn có thể khiến anh nhận ra em thêm bao nhiêu lâu nữa cũng không chắc tình cảm một phía của bản thân mình có vì thời gian mà bào mòn bớt đi không. Nhưng em chưa từng cảm thấy quá sức khi dành một phần thanh xuân của mình dại dột với lần đầu gặp gỡ một người như anh. Em chỉ sợ đến môt lúc nào đó nhất định phải buông bỏ thứ tình cảm n ày lại, nhìn lại hành trình phía sau chỉ một mình em là nhân vật chính tự biên tự diễn một mình theo đuổi sự xuất hiện của anh. Em sợ nhưng không hối tiếc, cũng không còn biết làm gì khác đi để bản thân mình không cố chấp nữa. Giống như sự xuất hiện của em ở đây ngay lúc này cũng là một sự cố chấp.

Thời hạn để yêu một người

“Hóa ra em cũng thuộc tuýp người thích đi tàu đường dài nhỉ?”

Bản nhạc cất lên sau câu nói của anh, âm nhạc giống như chất xúc tác có thể điều hòa cảm xúc cũng có thể khiến nó mâu thuẫn hơn. Em cười sau đó, tàu lại bắt đầu đi vào thêm một thành phố.

“Thực ra em còn có sở trường thích thầm người khác rất lâu nữa”

Anh nhìn em rồi nhăn mặt.

“Một năm, mười năm hay một đời. Với em thế nào thì được gọi là lâu?”

Em đã có câu trả lời rồi. Anh biết không đối với em gặp được một người có thể khiến mình có cảm giác được khuất phục, một người có thể khiến mình nhỏ lại, nghĩ ít đi là đã gặp được đúng người rồi.

“Anh thấy ba năm thì thế nào?”

Anh cười rồi quay ngoắt đi hướng khác. Không còn âm nhạc, cũng không còn tiếng thì thầm, chỉ còn đêm muộn và sự chờ đợi của em phía sau. Trong nhiều giây ngắn ngủi anh quay trở lại nhìn thẳng vào mắt đối phương quá 3 giây.

“Bao lâu là đủ?”

“Để đáp trả sự chờ đợi ba năm”

Em còn có thể nói đó không phải là anh sao? Thời gian chờ đợi dài ngắn không còn quan trọng nữa, nhường chỗ cho người trong cuộc và giờ đây cũng không phải là một mình em nữa. Em cũng không còn tiếp tục đi tìm câu trả lời thời hạn của hai người là bao lâu. Thay vào đó em chính là trân trọng giây phút này, trân trọng đoạn tình cảm này.

Cuộc đời vốn dĩ chính là sự tiếp diễn của tình cờ. Nếu có thể trân trọng mỗi một sự tình cờ thì sẽ trở thành cuộc đời được tạo thành từ những duyên phận tốt đẹp. Nếu ngược lại thì sẽ trở thành cuộc đời cô độc. Cuối cùng thì em đã có thể cùng anh đi trên những chuyến tàu mà không còn phải trốn tránh nữa. Nghi vấn của em cũng đã có câu trả lời.

“Thời hạn của hai người là 3 giây”

Trong 3 giây đủ để có thể nhìn thẳng vào mắt đối phương, đủ để rung động, đủ để quyết định muốn ở lại hay rời đi. Nếu có thể đủ dũng khí nhìn vào mắt đối phương quá 3 giây tức là có thể ở bên nhau rồi.

© Tuệ Lâm – blogradio.vn


Giọng đọc: Titi, Tuấn Anh
Thực hiện: Tuấn Anh, Hằng Nga
Minh họa: Tuấn Anh

Tuệ Lâm

" em muốn những vấp ngã của tuổi trẻ để đổi lấy những tháng năm tuổi già đẹp đẽ"

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Gặp mặt để rồi xa thân quen để rồi lạ

Gặp mặt để rồi xa thân quen để rồi lạ

"Lời hứa thanh xuân vốn dĩ là bi kịch. Ước hẹn thời niên thiếu chính là bi thương. Vĩnh viễn dành cả thời gian trưởng thành cũng không thực hiện được".

Chắc chắn đi qua nỗi đau sẽ là những ngày hạnh phúc (Cafe Vlog)

Chắc chắn đi qua nỗi đau sẽ là những ngày hạnh phúc (Cafe Vlog)

Đêm dài đến mấy rồi ắt hẳn cũng tới lúc bình minh rực sáng, cuộc đời đi qua những nỗi đau rồi cũng sẽ có những ngày hạnh phúc, chỉ cần chúng ta luôn sống hướng về tương lai và những điều tốt đẹp.

Hóa ra người thứ ba yêu đến mấy cũng là người đến sau (Vlog Radio)

Hóa ra người thứ ba yêu đến mấy cũng là người đến sau (Vlog Radio)

Chắc hẳn trong số chúng ta chẳng ai muốn khoác lên mình lớp áo mang tên người thứ ba. Nhưng đôi khi trong cuộc chiến với trái tim lý trí lại chẳng thể dành phần hơn. Yêu đấy, hi vọng đấy rồi lại đau đấy, thất vọng và hận đấy.

Vội vã trưởng thành vội vã cô đơn (Vlog Radio)

Vội vã trưởng thành vội vã cô đơn (Vlog Radio)

Đàn ông có tuổi trẻ thì phụ nữ cũng có thanh xuân. Thanh xuân của phụ nữ là quãng thời gian tươi đẹp nhất, đẹp đẽ nhất, sáng chói nhất của một đời con gái, thì tuổi trẻ của đàn ông toàn những câu trả lời chưa chắc chắn, nhiều dang dở, lắm gập ghềnh.

Dành cả thanh xuân để yêu một người (Vlog Radio)

Dành cả thanh xuân để yêu một người (Vlog Radio)

Mọi thứ đã kết thúc như chưa bắt đầu. Mỗi người đi một hướng. Có lẽ, sau này khi chúng ta gặp lại, chúng ta sẽ có mọi thứ nhưng vĩnh viễn chẳng bao giờ có nhau.

Yêu đơn phương một người đơn phương (Vlog Radio)

Yêu đơn phương một người đơn phương (Vlog Radio)

Tôi đã từng đọc đâu đó câu nói: "Cảm giác đau lòng nhất là yêu đơn phương một người đơn phương", và hóa ra tôi lại đang mắc kẹt trong chính cái vòng luẩn quẩn ấy.

Thế giới hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn (Vlog Radio)

Thế giới hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn (Vlog Radio)

Nhiều khi thèm cảm giác được yêu một người. Thèm một bờ vai an toàn chắc chắn ở cạnh bên, một nụ cười để dành cho những ngày mưa không còn khiến lòng tái tê đầy trống vắng để biết ngoài kia cuộc đời bộn bề nhưng nơi ấy vẫn dành riêng cho mình một khoảng trời bình yên.

Xa nhau rồi liệu còn ai thương nhớ (Cafe Vlog)

Xa nhau rồi liệu còn ai thương nhớ (Cafe Vlog)

Người ta thường nói trong tình yêu, ai bỏ ra nhiều tình cảm hơn sẽ là người thua thiệt, tôi mỉm cười chẳng cho là đúng. Vì khi yêu ai cũng đã trao đi những cảm xúc nơi đầu tim tinh khôi và nồng nhiệt nhất, vậy lúc rời đi đừng đem theo những ưu phiền, hãy để nụ cười hong khô giọt nước mắt; ai thắng ai thua đâu còn quan trọng, chuyện tùy duyên, thôi thì mặc mây trời...

Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài (Vlog Radio)

Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài (Vlog Radio)

Những lúc yếu lòng nhất, em thường để mặc mình vẫy vùng trong quá khứ mà chẳng còn cố gắng tìm cách thoát ra. Chúng ta của sau này rồi sẽ hạnh phúc và an yên cả mà thôi, dẫu rằng là chẳng cùng nhau. Duyên phận như thế nào đã có trời cao an bài, sau những ngày mưa gió bủa vây thì cũng sẽ có những ngày nắng ấm, em vốn dĩ có thể lấy lại tinh thần rất nhanh nên mọi cảm xúc tiêu cực đều đi qua và bầu trời lại trong vắt, xinh đẹp.

Tết này con lại nợ mẹ một chàng rể (Cafe Vlog)

Tết này con lại nợ mẹ một chàng rể (Cafe Vlog)

Những ngày cuối năm, không biết sao nghe tiếng gió cũng vội vàng, gấp rút, chẳng mấy nữa mà Tết cũng sẽ về, con lại bộn bề trong đống câu hỏi của họ hàng mà con biết mỗi lần như thế con biết tim mẹ lại buồn, mẹ thương con gái mẹ vẫn chưa yên bề gia thất. Và con, con lại nợ mẹ một chàng rể mà năm trước con hứa sẽ tìm cho mẹ.

back to top