Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tháng tư về, loa kèn vẫn trắng, cuộc sống không anh vẫn bình yên (Vlog Radio)

2018-04-11 01:00

Tác giả: Giọng đọc: Việt Nho

blogradio.vn - Cảm ơn tháng tư, cảm ơn những mùa nắng mới, những cơn mưa và những con đường ta đã đi qua. Cảm ơn anh đã từng đến bên em để cho em biết mình đã từng yêu và được yêu như thế.

***
 Tháng tư về, loa kèn vẫn trắng, cuộc sống không anh vẫn bình yên

Tháng tư lại về trong sự hòa điệu ngọt ngào của nắng, của gió và những chiếc xe chở đầy hoa loa kèn trắng muốt. Dường như nắng vẫn còn muốn níu kéo những sợi mưa xuân cuối cùng. Cơn gió heo may nào đã thổi bạt đi những cánh hoa sưa bé xíu phủ trắng những con đường và hoa gạo cũng đã tắt lửa.

Tháng tư về cuốn em vào những nỗi nhớ bâng khuâng và những hoài niệm về những ngày xưa cũ. Khi còn đang miên man cảm xúc trong cái nắng đầu mùa và cơn gió nhè nhẹ nhìn theo một chiếc xe đạp nào đó với những bó hoa loa kèn vừa đi qua. Bất chợt tiếng chuông điện thoại reo lên rồi chợt tắt. Em chưa thôi hết bất ngờ, tin nhắn lại hiện lên: “Lâu lắm rồi không gặp. Em khỏe chứ? Hôm nay lại là ngày cá tháng tư nhỉ?”. Vỏn vẻn chỉ có vậy thôi mà đánh thức trong em biết bao cảm xúc...

Ngày ấy, những ngày tháng tư nắng vàng và những cơn mưa... Cái buổi sáng của ngày Cá mùa đầu tiên sau khi mình chia tay mái trường để mỗi người bước vào giảng đường đại học. Cuộc điện thoại đầu tiên ngập ngừng chỉ đủ hỏi thăm nhau một câu và rồi một tin nhắn chỉ vỏn vẻn “Tớ thực sự nhớ cậu!” rồi mọi thứ lại rơi vào im lặng...

Và lại một mùa hoa loa kèn nữa lại nở. Hôm ấy, chiều thứ sáu ngày Cá tháng tư, trên chuyến xe khách về quê em mải miết ngắm nhìn những con phố. Những bông hoa loa kèn trắng đầu mùa trên những chuyến xe hàng rong vun vút vụt qua khiến cho lòng mình cũng trở nên mát dịu. Lại một tin nhắn nữa: “Tớ tặng cậu một bó loa kèn trắng nhé!”. Em ngẩng đầu nhìn quanh, một ánh mắt trìu mến và khuôn mặt xưa đã nhiều đổi thay vì gió và nắng thao trường phía cuối xe. Bó hoa loa kèn trắng và bộ quân phục xanh, anh cười và giơ bó hoa với ánh mắt đầy dò hỏi.

 Tháng tư về, loa kèn vẫn trắng, cuộc sống không anh vẫn bình yên

Cuộc gặp gỡ tưởng chừng như bất ngờ không định trước ấy đã xóa đi tất cả những xa cách của gần hai năm trời. Anh nói đó là lần đầu tiên anh được nghỉ phép. Anh muốn tìm gặp lại cô bạn cũ đã gần hai năm rồi không gặp không ngờ vừa ra khỏi bến xe thì cô bạn ấy lại sang đường tiến về phía chiếc xe khách. Vô tình đuổi theo anh va vào cô bán hoa và đó cũng là lí do vì sao có bó hoa ấy.

Buổi chiều chủ nhật, anh nói muốn đưa em lên trường. Và chuyến xe khách lại chuyển mình. Một cơn mưa bất chợt đầu mùa khiến cho cái se se lạnh còn sót lại cũng khiến đôi vai rùng mình run rẩy. Anh nhẹ nhàng kéo nhẹ vai em tựa vào vai, trong vòng tay ấm áp ấy, một cảm giác rất yên bình, em khẽ nhắm mắt và ngon say với một giấc ngủ trọn chuyến đi. Và từ ấy, không một lời tỏ tình, không một lời nói nhung nhớ, mình đến với nhau với tình yêu lặng lẽ giữa những ngày nắng mới, giữa cơn mưa đầu mùa. Rồi những cánh thư cứ đi rồi đến cùng với những nụ cười, những niềm mong nhớ. Những cuộc gọi nhiều khi không trọn vẹn, những buổi gặp gỡ ngắn ngủi sau mấy tiếng đợi chờ và cả một chuyến đi dài. Anh vẫn bảo yêu bộ đội là khổ thế đấy.

Hai mùa nắng nữa đi qua và hai lần hoa loa kèn lại nở. Em ra trường và anh cũng đang chuẩn bị hoàn thành nốt năm học cuối. Mình vẫn tràn ngập trong những yêu thương, nhung nhớ và những dự định, những kế hoạch cho tương lai. Thấm thoắt, thời gian như thoi đưa. Công việc đã cuốn em theo vòng xoáy của những cuộc ganh đua, những lo toan của cuộc sống. Những cánh thư thay dần bằng những tin nhắn. Cũng lại một mùa hoa loa kèn nở và biết bao dự định tưởng chừng sắp thành hiện thực. Bỗng dần những tin nhắn của em ít được nhắn lại.

 Tháng tư về, loa kèn vẫn trắng, cuộc sống không anh vẫn bình yên

Mỗi lần em hỏi tại sao, anh im lặng và em luôn nhận được dòng tin ngắn ngủi: “Không có gì” và “Em ngủ đi”. Cuối cùng điều em dự cảm cũng đã đến dòng trong tin định mệnh: “Mình trở lại thủa ban đầu được không? Mình làm bạn nhé!”. Đó cũng là ngày Cá! mình chia tay nhẹ nhàng thế đấy bởi mình đã từng hẹn ước đến một lúc nào đó ta không cùng nhau bước tiếp được hãy nói với nhau chân thành và đừng bao giờ hỏi lại vì sao. Thế rồi em không còn nhận được tin nhắn, số máy ấy cũng không còn nữa.

Thời gian là phương thuốc nhiệm màu để hàn gắn những vết thương. Cả anh và em giờ đều có chốn đỗ bình yên để đi về. Và em cũng đã có câu trả lời cho riêng mình. Anh biết trước nơi mình phải đến sau khi ra trường và ngày trở về gần quê hương gia đình không phải là thời gian ngắn. Anh cũng hiểu cảm giác của nỗi nhớ, nỗi cô đơn, nỗi vất vả của cái nghiệp mình theo đuổi. Đó cũng là lí do bao lần anh lưỡng lự không dám đến gần em. Phải chăng tình yêu mình không đủ lớn? Phải chăng em quá yếu đuối để anh không giám đặt niềm tin? Em vẫn tin rằng cuộc đời này vạn sự tùy duyên, nếu đã lựa chọn ra đi nhẹ nhàng hãy để kí ức ngủ yên với những hoài niệm đẹp...

Em mở tin nhắn và trả lời: “Em khỏe. Ngoài này tháng tư về rồi, trời vẫn nắng vàng, hoa loa kèn vẫn nở trắng muốt. Cuộc sống vẫn cứ thế bình yên!”. Bỗng chợt em thấy lòng mình thật nhẹ nhõm, ấm áp. Cuộc sống như một bức tranh muôn màu em tin mình đã từng cùng nhau tạo thành những miếng ghép đẹp nhất để giành cho nhau những khoảnh khắc tốt đẹp nhất.

Cảm ơn những dòng tin nhắn vào những ngày Cá. Cảm ơn tháng tư, cảm ơn những mùa nắng mới, những cơn mưa và những con đường ta đã đi qua. Cảm ơn anh đã từng đến bên em để cho em biết mình đã từng yêu và được yêu như thế. Mình gặp được nhau, yêu nhau và dù không đến được với nhau thì đó cũng bởi chữ duyên mà cuộc sống đã ban tặng cho chúng ta. Và em tin nếu đó là cái duyên thì anh và em đã không đễ lỡ mất những mùa loa kèn nở đẹp nhất. Em đồng ý: “Chúng mình sẽ trở về thuở ban đầu. Chúng mình là bạn!”

© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn

Giọng đọc: Việt Nho
Thực hiện: Hằng Nga
Minh họa: Hương Giang

 Tháng tư về, loa kèn vẫn trắng, cuộc sống không anh vẫn bình yên

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Gặp mặt để rồi xa thân quen để rồi lạ

Gặp mặt để rồi xa thân quen để rồi lạ

"Lời hứa thanh xuân vốn dĩ là bi kịch. Ước hẹn thời niên thiếu chính là bi thương. Vĩnh viễn dành cả thời gian trưởng thành cũng không thực hiện được".

Chắc chắn đi qua nỗi đau sẽ là những ngày hạnh phúc (Cafe Vlog)

Chắc chắn đi qua nỗi đau sẽ là những ngày hạnh phúc (Cafe Vlog)

Đêm dài đến mấy rồi ắt hẳn cũng tới lúc bình minh rực sáng, cuộc đời đi qua những nỗi đau rồi cũng sẽ có những ngày hạnh phúc, chỉ cần chúng ta luôn sống hướng về tương lai và những điều tốt đẹp.

Hóa ra người thứ ba yêu đến mấy cũng là người đến sau (Vlog Radio)

Hóa ra người thứ ba yêu đến mấy cũng là người đến sau (Vlog Radio)

Chắc hẳn trong số chúng ta chẳng ai muốn khoác lên mình lớp áo mang tên người thứ ba. Nhưng đôi khi trong cuộc chiến với trái tim lý trí lại chẳng thể dành phần hơn. Yêu đấy, hi vọng đấy rồi lại đau đấy, thất vọng và hận đấy.

Vội vã trưởng thành vội vã cô đơn (Vlog Radio)

Vội vã trưởng thành vội vã cô đơn (Vlog Radio)

Đàn ông có tuổi trẻ thì phụ nữ cũng có thanh xuân. Thanh xuân của phụ nữ là quãng thời gian tươi đẹp nhất, đẹp đẽ nhất, sáng chói nhất của một đời con gái, thì tuổi trẻ của đàn ông toàn những câu trả lời chưa chắc chắn, nhiều dang dở, lắm gập ghềnh.

Dành cả thanh xuân để yêu một người (Vlog Radio)

Dành cả thanh xuân để yêu một người (Vlog Radio)

Mọi thứ đã kết thúc như chưa bắt đầu. Mỗi người đi một hướng. Có lẽ, sau này khi chúng ta gặp lại, chúng ta sẽ có mọi thứ nhưng vĩnh viễn chẳng bao giờ có nhau.

Yêu đơn phương một người đơn phương (Vlog Radio)

Yêu đơn phương một người đơn phương (Vlog Radio)

Tôi đã từng đọc đâu đó câu nói: "Cảm giác đau lòng nhất là yêu đơn phương một người đơn phương", và hóa ra tôi lại đang mắc kẹt trong chính cái vòng luẩn quẩn ấy.

Thế giới hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn (Vlog Radio)

Thế giới hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn (Vlog Radio)

Nhiều khi thèm cảm giác được yêu một người. Thèm một bờ vai an toàn chắc chắn ở cạnh bên, một nụ cười để dành cho những ngày mưa không còn khiến lòng tái tê đầy trống vắng để biết ngoài kia cuộc đời bộn bề nhưng nơi ấy vẫn dành riêng cho mình một khoảng trời bình yên.

Xa nhau rồi liệu còn ai thương nhớ (Cafe Vlog)

Xa nhau rồi liệu còn ai thương nhớ (Cafe Vlog)

Người ta thường nói trong tình yêu, ai bỏ ra nhiều tình cảm hơn sẽ là người thua thiệt, tôi mỉm cười chẳng cho là đúng. Vì khi yêu ai cũng đã trao đi những cảm xúc nơi đầu tim tinh khôi và nồng nhiệt nhất, vậy lúc rời đi đừng đem theo những ưu phiền, hãy để nụ cười hong khô giọt nước mắt; ai thắng ai thua đâu còn quan trọng, chuyện tùy duyên, thôi thì mặc mây trời...

Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài (Vlog Radio)

Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài (Vlog Radio)

Những lúc yếu lòng nhất, em thường để mặc mình vẫy vùng trong quá khứ mà chẳng còn cố gắng tìm cách thoát ra. Chúng ta của sau này rồi sẽ hạnh phúc và an yên cả mà thôi, dẫu rằng là chẳng cùng nhau. Duyên phận như thế nào đã có trời cao an bài, sau những ngày mưa gió bủa vây thì cũng sẽ có những ngày nắng ấm, em vốn dĩ có thể lấy lại tinh thần rất nhanh nên mọi cảm xúc tiêu cực đều đi qua và bầu trời lại trong vắt, xinh đẹp.

Tết này con lại nợ mẹ một chàng rể (Cafe Vlog)

Tết này con lại nợ mẹ một chàng rể (Cafe Vlog)

Những ngày cuối năm, không biết sao nghe tiếng gió cũng vội vàng, gấp rút, chẳng mấy nữa mà Tết cũng sẽ về, con lại bộn bề trong đống câu hỏi của họ hàng mà con biết mỗi lần như thế con biết tim mẹ lại buồn, mẹ thương con gái mẹ vẫn chưa yên bề gia thất. Và con, con lại nợ mẹ một chàng rể mà năm trước con hứa sẽ tìm cho mẹ.

back to top