Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thanh xuân của tôi rực rỡ vì có cậu

2017-06-08 01:10

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi thích cậu, thích nụ cười tỏa nắng của cậu, thích cái cau mày giận dỗi của cậu, thích cậu khi chăm chú học bài. Tôi thích cậu, thích những khi cậu quan tâm, hỏi thăm tôi, thích những khi ánh mắt hai ta vô tình đặt chung một tiêu điểm, thích những khi cậu bước đến bên tôi, gần thật gần...Tôi thích cậu, thích hình ảnh mưa rơi phủ ướt đẫm mái đầu cậu, thích những chiều tan trường vội bước nhanh theo lưng cậu.

***

Có lẽ tuổi trẻ dễ rung động trước những điều đơn giản, hạnh phúc cũng vì thế mà xuất phát từ những thứ quá đỗi bình thường!

Ở những năm tháng thanh xuân rực rỡ, tôi cảm thấy mình may mắn hơn rất nhiều người. Vì sao ư? Vì cậu đã xuất hiện, tỏa sáng như ánh nắng mơ hồ khó nắm bắt khiến người ta cứ hết thảy đắm chìm.

Cậu có tin vào "oan gia ngõ hẹp" hay không? Tôi đã từng không tin. Nhưng từ khi gặp cậu, tôi đã tin vào điều đó.


Những tia nắng vàng rực rỡ tinh nghịch chạy nhảy khắp lớp học, len lỏi vào từng ô cửa, từng góc bàn, từng gương mặt và dường như đã vương nhầm cả vào tim tôi. Tôi áp mặt xuống bàn, mắt mơ màng nhìn khoảng không gian mê say trước mắt, tay đưa hờ hững trong không trung, như muốn nắm bắt lấy từng sợi nắng. Tiếng giáo viên vẫn vang lên bên tai, nhưng đầu óc tôi lại trở nên trống rỗng. Rồi, theo một thói quen, tôi quay đầu về phía trước, mắt nhìn thẳng. Ở một độ nghiêng vừa đủ, tấm lưng rộng của một tên con trai che chắn tất cả ánh nắng chói lóa kia cho tôi, khiến chẳng hiểu sao mà khóe miệng tôi bất chợt mỉm cười - dịu nhẹ, y như cái nắng kia cứ mơn trớn trườn dài trên vai rộng của cậu. Bất ngờ, ai kia bỗng quay người lại khiến tôi thoáng giật mình. Nhanh chóng lấy lại "phong độ", tôi trừng mắt nhìn cậu thì bắt gặp ngay cái cau mày khó chịu trên gương mặt lênh láng ánh mặt trời. Âm thanh trầm nhưng lại vang vọng trong tiềm thức của tôi, khiến tất thảy mọi thứ xung quanh dường như đều bị tôi cho chìm vào quên lãng:

Thanh xuân của tôi rực rỡ vì có cậu

"Mày làm gì thế?"

Tôi chối:

"Làm gì đâu?"

"Sao cười hoài vậy?"

"Cười cũng không được à?" - Rồi như để tránh né ánh mắt dò xét của ai kia, tôi vội vàng kiểm cớ mà đẩy người cậu trở về trạng thái ban đầu. - "Quay lên đi! Giáo viên nhìn thấy bây giờ!"

Nói là nói vậy thôi chứ ngay sau đó, khi cậu đã quay lên rồi, tôi lại lấy tay nghịch ngợm trên lưng cậu, khiến cậu lần nữa phải lên tiếng:

"Này! Mày thôi đi được không?" Nghe cậu nói vậy, tôi có chút buồn buồn nhưng lại chỉ có thể buông câu trêu chọc:

"Sao thế? Sợ Diễm ghen à?"

À, Diễm là bạn cùng bàn của cậu, là người mà tôi vẫn thường gán ghép đủ trò, mặc dù chưa lần nào hai người nói yêu nhau. Tôi khi ấy cũng không rõ với cảm xúc của mình nên cứ đùn đẩy mãi như vậy để rồi sau đó...

Đúng vậy! Tôi thích cậu!

Tôi thích cậu, cậu của những khi trêu chọc tôi, cậu của những khi mắng tôi sao không chịu học hành, cậu của những khi nói câu "Cảm ơn" lãng xẹt...

Tôi thích cậu, cậu của những lúc tốt bụng cho tôi chép bài, cậu của những lúc trên sân tranh giành bóng, cậu của những lúc vui vẻ ngồi bên những người bạn thân của mình...

Tôi thích cậu, thích nụ cười tỏa nắng của cậu, thích cái cau mày giận dỗi của cậu, thích cậu khi chăm chú học bài.

Tôi thích cậu, thích những khi cậu quan tâm, hỏi thăm tôi, thích những khi ánh mắt hai ta vô tình đặt chung một tiêu điểm, thích những khi cậu bước đến bên tôi, gần thật gần...

Tôi thích cậu, thích hình ảnh mưa rơi phủ ướt đẫm mái đầu cậu, thích những chiều tan trường vội bước nhanh theo lưng cậu.

Ngày đó trẻ con, trong tiềm thức hoàn toàn chẳng suy nghĩ gì nhiều, cũng chẳng có thể hiểu được tình yêu rốt cuộc là gì nữa. Ngày đó tôi chỉ mong rằng buổi sớm hãy mau tới để có thể tới lớp, đón nhận nụ cười của cậu, nhìn thấy gương mặt cậu, dõi theo bóng lưng cậu trải dài nơi hành lang lớp học. Hạnh phúc của tôi khi đó thực sự rất giản đơn, và cậu, chính là nhân vật chính của cảm xúc tuyệt vời men say ấy! Ừm... Là say nắng! Chính là say nắng!

Hình như cậu đã nhìn ra tình cảm của tôi rồi nhưng lại giả vờ không biết. Đôi khi cậu lảng tránh hay giữ khoảng cách với tôi, nhưng khi lại quan tâm tôi rất nhiệt tình. Cậu thật biết cách làm cho người ta quyến luyến đấy!

Hôm tổng kết, suốt buổi hôm đó tôi chẳng nói được mấy câu màchỉ cứ ngồi lặng lẽ ngắm nhìn cậu. Có cảm xúc gì đó cứ chặn ở trái tim tôi, khóc không khóc được, cười cũng không xong. Trong lòng tôi có quá nhiều điều, nhưng lại chẳng biết có nên nói ra không.

Buổi lễ kết thúc, mọi người tản về các lớp học còn tôi cứ lẽo đẽo theo cậu mãi. Dáng người thân thuộc của cậu ở ngay trước mắt tôi, khiến màu nắng trước mắt tôi như rẽ làm hai khiến trái tim cứ run run đến lạ! Cậu dừng lại trước lớp mình. Tôi đưa mắt nhìn chung quanh mọi thứ. Mấy bạn nữ đứng tựa vào tường, ôm nhau khóc. Tôi có chút khó chịu nơi lồng ngực, cảm xúc bỗng khó diễn tả thành lời. Tôi không khóc! Nhất định sẽ không khóc đâu!


Thanh xuân của tôi rực rỡ vì có cậu

Cả lớp kéo nhau ra chơi bóng nước, tôi âm thầm ngồi lại lớp học, quyến luyến mãi. Nơi phòng học thân thuộc này, tôi và cậu đã từng có bao nhiêu kỉ niệm. Hình ảnh đẹp đẽ của cậu trong tiềm thức của tôi cũng hầu hết ở nơi này mà ra. Tôi chẳng biết thanh xuân của mọi người rực rỡ thế nào; tôi chỉ biết, thanh xuân của tôi dường như đã vẹn tròn nhờ có cậu giữa khoảng trời tươi đẹp.

Mải mê chìm đắm trong cảm xúc hỗn độn; bất chợt, tôi ngẩng đầu về phía cửa trên lớp học, nhìn thấy cậu. Tôi thấy cậu đứng đó nhìn về cuối lớp, và lần này là lần duy nhất tôi có thể chắc chắn là cậu đang nhìn tôi. Ánh nắng hắt qua ô cửa, kéo bóng cậu trải dài lênh láng trên mặt bàn, và cả trong tim tôi nữa. Tôi vội vàng lau lấy vài giọt nước mắt trực rơi, chạy lại phía cậu:

"Bọn lớp mình đâu rồi?"

"Chơi bóng nước." - Cậu trả lời cộc lốc.

"Ờ." - Rồi như sực nhớ ra điều gì, tôi hỏi. - "Sao mày còn ở đây? Tìm đồ à?"

Cậu bị câu hỏi vô tình kia của tôi làm cho lúng túng, dường như ngại ngùng mà quay mặt đi, giọng trầm ấm lạ thường:

"Tìm mày."

Tôi ngây ngốc nhìn cậu hồi lâu, rồi khẽ nhoẻn miệng cười, trong lòng không khỏi hoài nghi:

"Tìm tao làm chi?"

Cậu bỗng quay lại nhìn tôi, nhe răng ra trêu chọc:

"Tìm mày để ném bóng nước!"

Dứt lời, một quả bóng nước cậu giấu sau lưng bất ngờ ném trọn vào tôi; làm cả cơ thể tôi ướt nhẹp, nước bắn ra tung toe. Tôi hét loạn lên:

"Này! Làm gì vậy hả?"

"..."

Không thấy cậu đáp lời, tôi hé hé mắt ra, liền thấy cậu vẫn đứng đó, phía trước tôi, cách chừng vài mét. Tôi nhìn cậu một hồi, lòng rối ren bao suy nghĩ mông lung. Nhỏ bạn thân của tôi bất ngờ xuất hiện, ném về phía tôi một quả bóng nước. Tôi đỡ lấy, rồi chẳng chút do dự mà ném thẳng về phía cậu. Cậu cười, nụ cười tỏa nắng...

© Trái Đất Tròn – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top