Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tạm biệt năm cũ và bước về phía không anh

2016-02-01 01:00

Tác giả:


blogradio.vn - Pháo hoa bừng sáng khắp không gian. Giây phút được tận mắt chứng kiến những bông hoa rực rỡ ấy, trái tim tôi thanh thản, không luyến lưu, không hờn trách. Tạm biệt những điều đã cũ. Từ ngày mai, tôi sẽ bước nhẹ về phía không anh, đón chào ánh bình minh của mùa xuân hy vọng.

***

Tôi lại nghe âm thanh ấy, tiếng của chuông gió khiến bước chân tôi dừng hẳn lại. Những tiếng trong trẻo luôn gợi nhắc tôi về một vùng trời kỷ niệm mà thời gian tôi tìm cách lãng quên nhưng không thể.

Anh bảo tên tôi và tên anh nếu ghép lại thì chính là chuông gió nên mỗi năm đến sinh nhật tôi, anh đều tặng tôi chuông gió màu tím. Chúng tôi quen biết nhau từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường, cùng học cùng chơi cùng trải qua thời áo trắng mộng mơ và những hồi ức không thể phai. Tôi vô tâm để lạc mất một tình yêu đẹp như trong giấc mơ. Đến khi anh thuộc về một phương trời khác, tôi mới nhận ra mình còn yêu anh, rất nhiều.

Rời khỏi cửa hàng, tôi bước giữa lòng thành phố vào những ngày tháng Chạp để biết giá lạnh bủa vây tâm hồn khi không còn anh ở bên.

Ngày ấy anh ra đi mang theo một trái tim úa tàn…

Anh muốn cùng tôi ra mắt gia đình. Nhưng một đứa con gái mười bảy tuổi, tôi hoang mang và lo lắng trước những chuyện xảy ra quá nhanh. Anh siết tay tôi thật chặt:

“Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”

Cái siết tay ấm áp đó như một lời hứa rằng chỉ cần có anh kề bên, mọi đau thương đều hóa thành niềm vui.

Tôi đồng ý đến nhà anh. Mẹ anh đón tôi với thái độ nghiêm khắc. Bà hỏi tôi nhiều thứ về gia đình, công việc và cả gia cảnh nhà mình nữa. Những cái lắc đầu, những lần thở dài khe khẽ khiến tôi lo lắng.

Năm tôi học đại học năm nhất, mẹ anh hẹn gặp tôi. Rồi mọi chuyện cũng đến với một kết quả không như ý muốn.

“Con trai tôi phải đi du học, đừng cản trở con đường công danh của nó. Thứ tình cảm học trò, tôi nghĩ sẽ qua nhanh thôi. Hãy dừng lại trước khi quá muộn. À, còn điều này nữa, xét về mọi phương diện, cô nghĩ cô xứng với con trai yêu quý của tôi sao?”

Tạm biệt năm cũ và bước về phía không anh!

Tôi thấy mình bị tổn thương. Có thể mọi thứ của tôi chẳng xứng đáng với địa vị của gia đình anh, nhưng tình yêu của tôi, danh dự của gia đình tôi không thể bị khinh rẻ như thế.

Yêu anh, tôi đã gặp phải bao đồn thổi dị nghị khi đi cùng một người hoàn mỹ như thế. Nhưng vì tình yêu, tôi tin có thể chiến thắng hết tất cả. Vậy mà hôm nay, lòng tôi lại dao động một lần nữa. Tôi đang đứng trước một con đường với hai ngã rẽ, tôi bắt buộc phải lựa chọn.

Một ngày hè có mưa, tôi hẹn gặp anh và nói lời chia tay.

Anh thẩn thờ, vẻ mặt đau đớn.

Tim tôi thắt lại nhưng vẫn tỏ vẻ bình thản. Tôi quay người bước đi thật nhanh vì tôi không muốn để anh trông thấy những giọt lệ đang tràn trên gương mặt tôi.

***

Ly cà phê nguội lạnh.

Tôi chưa nhấp ngụm nào đã thấy mùi vị cay đắng lan tỏa trong cổ họng mình. Ba năm trôi qua, cuộc sống anh giờ đây thế nào?

Tôi chẳng có một chút tin tức gì của anh. Tôi bó buộc mình, khép tim mình vì nơi đó chỉ dành cho tiêng anh.

Tôi lại trút lòng mình vào cuốn nhật ký nhỏ. Những kỷ niệm, hồi ức cũ theo tôi trong suốt ba năm dài ấy. Tôi thấy cây bút anh tặng tôi nhân dịp Valentine. Tôi vừa mở nắp, một mảnh giấy được cuộn tròn rớt xuống.

Tò mò, tôi mở ra đọc. Nét chữ quen thuộc của anh.

“Hey, ngạc nhiên chưa nào? Valentine không có hoa hồng, không có socola chỉ có cây bút máy này thôi. Món quà giản dị nhưng lại chất chứa tình cảm của anh dành cho em. Em hãy dùng cây bút này để viết nên bản tình ca ngọt ngào giữa hai chúng ta, em nhé! Dù cho có khó khăn, anh cũng sẽ không buông tay em đâu. Em cũng vậy nhé, được không? Vì nếu một trong hai cố gắng, người còn lại vội buông bỏ thì tình yêu sẽ tan vỡ ngay mà anh thì lại không muốn như thế đâu. Nếu không có gió thì làm sao chuông gió phát ra âm thanh leng keng, phải không nào? Anh sẽ là ngọn gió mát lành thổi bay mọi buồn phiền trong em. Hãy tin anh!”

Tôi òa khóa nức nở, anh yêu tôi nhiều như thế, còn tôi lại làm tổn thương anh, một vết thương thật sâu. Ước gì ngày đó tôi sẽ không buông tay anh, sẽ cùng anh cố gắng, kiên trì đến giây phút cuối cùng để bảo về tình yêu của chúng tôi.

Giờ đây tôi chỉ có thể trách mình không tin anh, không tin vào tình yêu của mình. Tôi nông nổi và ích kỷ nên chẳng thể nào hiểu được tình yêu của anh.

Tôi từng nghe cô bạn thân Thiên Ái kể về ngày chúng tôi chia tay, anh đã đau khổ như thế nào, dằn vặt biết bao nhêu.

“Linh à, cậu có biết từ cái ngày mà cậu cắt đứt liên lạc với Phong, anh ấy đau khổ như thế nào không? Anh ấy chạy đi khắp nơi tìm cậu như một người điên. Một ngày, hai ngày rồi một tháng, hai tháng không tìm được tung tích cậu, anh ấy quyết định đi du học. Ở một đất nước xa lạ, anh ấy vẫn nhớ đến cậu ngày đêm, ngẩn ngơ như người mất hồn. Đến tận bây giờ khi trở về Việt Nam, anh ấy vẫn không biết vì sao năm đó cậu lại bỏ đi không lời từ biệt.”

Tôi biết mình là kẻ có lỗi nên lặng im.

“Cậu có ân hận không?” Thiên Ái ngước mắt hỏi tôi.

Tôi tránh tia nhìn đó.

“Cậu có muốn quay lại với anh ấy không?”

Ly rượu đang xoay trong tay đột nhiên dừng hẳn lại. Đó là câu hỏi luôn ám ảnh tôi bao nhiêu năm qua.

Tôi nhẹ giọng, nhẹ đến mức chỉ có mình tôi nghe thấy. “Sẽ được sao?”

Thiên Ái gật. “Nếu hai cậu còn yêu nhau. Tớ… tớ sẽ tôn trọng quyết định của anh Phong.”

Tối về, tôi quyết định gọi cho Phong. Tay run run bấm dãy số cũ quen thuộc, tiếng chuông điện thoại đổ khiến tôi lo sợ. Bao nhiêu năm qua anh vẫn dùng số điện thoại cũ.

Phong bắt máy, giọng anh vẫn dịu dàng như lúc xưa. Dường như anh chưa hề giận tôi chút nào cả.

Tạm biệt năm cũ và bước về phía không anh!

Ngày cuối cùng của tháng Mười Hai cũng là ngày sinh nhật anh – cơn gió mùa đông. Tôi tặng anh cây bút máy.

“Xin lỗi anh về tất cả. Chúng ta trở lại được không anh? Là tại em, tại em… Chúc anh sinh nhật vui vẻ!”

Tôi cuộn tròn rồi bỏ trong ruột của cây viết như anh đã từng làm để tặng tôi vào dịp Valentine năm nào.

Đứng trước cửa nhà anh, tôi hít mạnh một hơi rồi đưa tay lên gõ.

“Sinh nhật vui vẻ!”

Anh nhận lấy và nói. “Cảm ơn em.”

“Anh mở ra đi.” Tôi đề nghị.

Anh làm theo, mở từng lớp giấy kiếng đến khi cây bút hiện ra, ánh mắt anh ánh lên một vẻ ngạc nhiên.

“Anh còn nhớ không, Valentine ba năm trước anh cũng từng tặng cho em cây bút máy, đến bây giờ em vẫn còn giữ.” T
ôi cúi đầu, lí nhí nói.

“Em vẫn còn giữ sao?”
Anh nhỏ nhẹ.

“Phải.” Tôi gật nhanh.

Chuyện qua rồi em đừng gợi nhắc lại nữa. Hiện giờ anh sống rất tốt, một lần đổ vỡ anh cứ mình sẽ suy sụp nhưng đã có người con gái khác chữa lành vết thương trong anh rồi. Nên, em đừng áy náy nữa. Anh không trách em đâu.”

Những lời anh nói như hàng ngàn mũi kim nhọn đâm vào tim tôi, đau nhói. Chúng tôi không thể quay lại, có lẽ đã quá muộn. Tôi quay mặt đi, lau nhanh giọt nước mắt đang rớt xuống bờ môi.

Tôi thật quá ngốc nghếch khi chẳng hề nhận ra đôi giày quen thuộc của Thiên Ái ở trước cổng. Và trong gian bếp, cô ấy đang tất bật chuẩn bị sinh nhật cho anh. Tôi chẳng còn là duy nhất trong lòng anh nữa. Ai cũng nhận ra điều đó, vậy mà tôi cứ cố chấp không chịu tin. Thiên Ái đã thay thế vị trí tôi trong trái tim anh.

Tôi nén nước mắt, bật cười:

“Em chỉ đến tặng quà trên danh nghĩa là một người bạn thôi. Xong rồi, em về đây.”

Tôi vừa quay lưng chợt nhớ đến mảnh giấy trong cây bút máy. Chấm dứt rồi, những lời trong mảnh giấy cũng trở nên vô nghĩa.

Tôi chạy thật nhanh ra khỏi nhà anh, nước mắt tuôn rơi lã chã. Tôi ngước đôi mắt ầng ậc nước nhìn bầu trời đầy sao. Anh mãi là ngôi sao sáng, tôi chỉ được phép đứng nhìn từ xa. Dù yêu nhau thật lâu, thật sâu đậm nhưng nếu không nắm chặt tay nhau để bước qua sóng gió thì tình yêu ấy cũng sẽ như khói mây mà thôi.

Đông lạnh giá qua đi, mùa xuân tươi đẹp đang gần kề.

Tối 30, tôi hòa mình vào dòng người nhộn nhịp xem bắn pháo bông. Còn nhớ những năm Giao Thừa trước đây, anh nắm tay tôi đi trên con đường này. Vậy mà năm nay chỉ mình tôi cô độc. Tôi mỉm cười chua xót, thời gian trôi qua nhanh thật. Buông tay ngày đó là sự lựa chọn đúng đắn của tôi. Anh bình yên, tôi cũng an lòng.

Pháo hoa bừng sáng khắp không gian. Giây phút được tận mắt chứng kiến những bông hoa rực rỡ ấy, trái tim tôi thanh thản, không luyến lưu, không hờn trách.

Tạm biệt những điều đã cũ.

Từ ngày mai, tôi sẽ bước nhẹ về phía không anh, đón chào ánh bình minh của mùa xuân hy vọng.

© Quách Thái Di – blogradio.vn

Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Cậu biết không, tớ đã đứng trước gương hàng trăm lần, rồi tự tưởng tượng trước mặt tớ là cậu. Và tớ sẽ nói hết cho cậu biết rằng tớ đã thích cậu nhiều như thế nào. Nhưng khi thực sự bắt gặp ánh mắt cậu, bao lời văn mà tớ đã chuẩn bị như bốc hơi mất chẳng còn lại gì

Tiếng lòng anh

Tiếng lòng anh

Thơ hát nhỏ nhỏ trong miệng, cô nghe như những âm điệu thiết tha nhất từ chính trái tim anh đang truyền từng nhịp từng nốt qua tim cô.

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Những cuốn sách này ít nhiều làm thay đổi bản thân người nghệ sĩ, giúp họ xoa dịu nỗi đau và là niềm cảm hứng để họ tạo nên những kiệt tác.

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Để chờ đón những ngày nghỉ lễ thật tuyệt vời, hãy xem dự báo cuộc sống của 4 con giáp này có gì thay đổi bất ngờ.

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Bình tĩnh! Chậm lại thật sâu rồi bản thân sẽ tự phát hiện ra những giá trị cốt lõi, những tài năng và điểm mạnh của mình để vun trồng, bồi đắp và tu dưỡng. Chính những giá trị ấy sẽ đưa chúng ta vào một chu kỳ tuần hoàn mới của cuộc sống

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Về nhà cô đúng thực là một nàng công chúa, không nhà cao xe sang hay khoác lên người bộ váy lấp lánh. Nơi đây chỉ là một vùng quê với con đường nhỏ rợp hàng cây xanh, căn nhà cây được ba cô giữ gìn từ thời ông nội tới giờ. Nhưng nơi đây có những không khí yên bình và những người quý giá nhất đối với cô.

Tình ban đầu

Tình ban đầu

Nụ cười trong như ánh nắng ban mai Cho hồn em thơ thẩn buổi bình minh

Có một người lạ làm em yêu đến đau lòng

Có một người lạ làm em yêu đến đau lòng

Trái đất hình tròn mà sao mãi em chẳng gặp lại anh. Người ta nói nếu hai người là của nhau thì đi một vòng cũng sẽ quay về bên nhau, có lẽ em và anh mãi chẳng phải là của nhau. Nếu có gặp lại chắc có lẽ cũng như người xa lạ phải không anh?

Big Five - Mô hình tính cách với 5 yếu tố lớn: Bài trắc nghiệm giúp bạn nhận biết bản thân và tận dụng thế mạnh của mình để phát triển mạnh mẽ

Big Five - Mô hình tính cách với 5 yếu tố lớn: Bài trắc nghiệm giúp bạn nhận biết bản thân và tận dụng thế mạnh của mình để phát triển mạnh mẽ

Mô hình tính cách Big Five này nói rằng tính cách có 5 yếu tố cốt lõi: Cởi mở, Tận tâm, Hướng ngoại, Dễ chịu và Bất ổn cảm xúc.

back to top