Người làm mặt nạ cho đời
2015-07-23 01:00
Tác giả:
Quê tôi vốn dĩ mộc mạc, yên bình như bao vùng nông thôn khác. Người dân đa phần sống bằng trồng lúa, hoa màu. Duy nhất gia đình anh Lượm làm nghề chế tác các loại mặt nạ. Đó là những chiếc mặt nạ được bồi bằng giấy, vẽ thêm họa tiết xanh, đỏ tùy mục đích sử dụng. Có thể là mặt nạ dùng để biểu diễn trên sân khấu tuồng cổ, với dung mạo các ông tướng hay bọn yêu tinh gì đó. Có thể là mặt nạ anh hề bán cho trẻ con, thậm chí những khuôn mặt ăn theo phim đắt khách như tề thiên, trư bát giới…
Mọi người kể đây là nghề gia truyền mấy đời của nhà anh Lượm. Bố anh mất đã lâu nên anh là truyền nhân duy nhất. Thật ra anh không phải là con ruột của ông bà Thạch. Ông bà lấy nhau gần mười năm không có con nên đi xin một đứa trẻ bị bỏ rơi ngoài cổng chùa Phước Tự. Từ đó, ông bà đặt luôn tên “Lượm”, vừa kỷ niệm vừa đặt tên xấu cho dễ nuôi là vậy.
Hơn hai mươi lăm tuổi mà anh Lượm chưa có “ý trung nhân”. Bà Thạch thấy lo lắng quá! Ở vùng nông thôn vào tuổi này có thể người ta đã có đến hai đứa con chứ chẳng nói chơi đâu! Bà lo sợ đến ngày bà đi gặp ông ở dưới “suối vàng”, ấy là bà nói theo truyền hình văn vẻ chứ từ trước đến giờ, bà quen nói là “đi gặp ông bà” rồi thằng Lượm sẽ ra sao khi anh ta cứ vô tư đi chơi, đá banh với lũ trẻ...
Trong khi anh Lượm ngày qua ngày miệt mài làm ra bao nhiêu sản phẩm tài hoa, đẹp đẽ cho người để trong phút chốc họ hóa thân thành nhân vật đặc biệt giữa đời thường thì bà mẹ già âm thầm đi kén dâu. Tìm hiểu hết trong làng không xong, bà qua tận mấy làng kế bên. Cuối cùng thì anh Lượm với danh hiệu “vua mặt na” của làng chúng tôi cũng có vợ. Ngày đến ăn cỗ cưới, ai cũng khen bà Thạch kén được cô con dâu đẹp người, đẹp nết. Mà đúng như lời người ta nói thật! Đám thanh niên chúng tôi ganh tỵ với sự may mắn của anh Lượm.
Lo đám cưới cho con xong,nửa năm sau bà Thạch qua đời. Tổ chức xong lễ giỗ đầu tiên cho mẹ, vợ chồng anh Lượm có tin vui vì đất đai nhà anh nằm trong qui hoạch đường to. Ba sào đất của anh một nửa được nhận tiền đền bù, một nửa trở thành đất mặt tiền quốc lộ.
Cuộc sống dân làng có nhiều đổi mới. Gia đình nhỏ bé của anh Lượm cũng thế. Người vợ vốn có nhan sắc, nay lại có tiền trong tay nên nhanh chóng mở một quán ăn uống. Riêng anh Lượm muốn bảo tồn nghề gia truyền nên mở tiệm làm mặt nạ như xưa. Quán của người vợ ngày một đông vì cô chủ quán xinh đẹp, ăn nói ngọt ngào. Thêm đội ngũ các cô bưng bê “chân dài” nhưng hay mặc “quần ngắn” phục vụ nên cánh tài xế đường dài đến ủng hộ, ăn nhậu nườm nượp. Trái ngược với cửa hàng bán mặt nạ của anh chồng ngày càng vắng khách. Nhưng anh Lượm rất yêu nghề, vẫn nhẫn nại ngồi làm những tác phẩm mà nhờ nó cha mẹ mới nuôi được anh. Nhờ nó mà anh luôn được sống trong một thế giới đẹp đẽ, hiền lành, nhiều màu sắc dân dã...
Thế rồi một ngày kia, người ta không thấy vợ anh Lượm đâu nữa. Quán ăn đóng cửa vài ngày rồi lại có chủ mới. Hóa ra vợ anh chàng Lượm thật thà đã chạy theo người khác - một chàng lái xe hào hoa, đồng thời kịp bán số đất đai mà người chồng cho chị đứng tên. Ông “vua mặt nạ” của làng tôi bây giờ chỉ còn lại duy nhất cửa hàng nhỏ! Chị không bán căn nhà nhỏ này có thể muốn chừa đất sống cho ông chồng cũ hoặc sợ bị lộ sớm chuyện cô ta sắp “một đi không trở lại”
Anh Lượm rơi vào tình trạng rất đau khổ! Dân làng tôi thấy chàng trai hiền lành nay bỗng kết bạn với rượu để giải sầu. Họ thấy anh ít giao tiếp với mọi người. Nhưng khi về đến nhà, anh trò chuyện với những chiếc mặt nạ nhiều lắm. Anh kể chuyện ngày anh còn bé, anh nhắc đến chuyện bố mẹ anh yêu thương, dạy nghề cho anh như thế nào... Mỗi buổi chiều, khi hoàng hôn buông xuống người ta lại bắt gặp anh ra thắp nhang ở mộ ông bà Thạch. Hết kể chuyện kỷ niệm, anh Lượm lại than thân trách phận, nhưng điều kỳ lạ là anh không bao giờ nhắc đến vợ anh. Có người cho rằng vì quá tức giận, anh không muốn nhớ đến kẻ phản bội nữa. Nhưng cũng có người lại bảo vì anh vẫn còn yêu, đang chờ đợi ngày vợ hối hận quay trở về. Duy nhất tôi hiểu được điều ấy vì chính anh tậm sự với tôi:
“Anh làm được mọi kiểu mặt ở cuộc đời nhưng anh không tự làm được mặt nạ cho chính anh. Anh sống đúng với chính mình nên anh thô ráp, xấu xí trong mắt người phụ nữ anh yêu, khiến cô ấy chạy theo những cái hào nhoáng, bóng bẩy là phải...”
Rồi một ngày, chúng tôi nhìn thấy anh gỡ bỏ bảng hiệu, đem đốt hết số mặt nạ còn lại trong tiệm. Người mới mua lại nhà của anh tiếp tục treo lên quảng cáo sắp khai trương một quán nhậu mới. Từ ngày ấy, anh Lượm đi đâu không ai biết. Vài người nhìn thấy anh Lượm về thắp nhang ngoài mộ cho bố mẹ anh mỗi năm. Người ta kể dạo này anh Lượm thay đổi lắm, ăn mặc sang trọng như một ông chủ và có cả xe hơi nữa... Anh đã tìm được chiếc mặt nạ của riêng mình chăng?
© Hải Triều – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Trăm năm bên nhau
Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.
Niềm vui trọn tim anh
Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.
Bạn đang che giấu cảm xúc?
Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.
Ở lại hay ra đi
Ngắm nhìn anh - người thiếu niên em thương Cất lên khúc ca ấy Cùng hào vào mơ mộng em của em
Lời hứa tháng mười (Phần 2)
Cuộc hẹn chụp ảnh này, Phong cảm thấy có chút mong chờ. Khi bạn được gặp người tạo ra thứ bạn thích, trong bạn đã tồn tại một sự ngưỡng mộ về tài năng con người đó. Phong nghĩ mình nên kết bạn với anh chàng thú vị này.
Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"
Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?
Năm mới xinh tươi
Trong bao bước chân nhẹ êm trên những con đường vắng Năm mới vừa đi qua với giao thừa rộn rã
Hai đầu ngọn sóng
Bảo thấy gia đình em rất giống một bài hát mà em hay nghe là “Ở hai đầu nỗi nhớ”, nhưng Bảo lại muốn thêm vào là gia đình có đến ba đầu nỗi nhớ lận. Vì mẹ luôn trong bệnh viện và quay cuồng với những ca cấp cứu với những bệnh nhân còn ba ở ngoài tận khơi xa, chỉ có mỗi Bảo ở nhà và luôn ngồi vào bàn ăn một mình.
Mùa đông dang dở
Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường
Lời ước hẹn
Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em