Phát thanh xúc cảm của bạn !

Người cuối cùng em chọn vẫn là anh

2017-06-14 01:22

Tác giả:


blogradio.vn - Lúc ngồi cạnh Tân, Linh lại nghĩ đến Phong, Linh nghĩ anh đã rất kiên nhẫn khi ngồi hàng giờ nghe cô than vãn mà vẫn cười tươi và rồi vui vẻ đưa Linh đi ăn hay chở cô đi dạo quanh thành phố. Linh đã sai chăng? Cô đã đặt nhiều niềm tin ở Tân – một người bạn mới quen qua mạng mà phớt lờ Phong, cô suýt quên đi người bạn, người anh và một người luôn cạnh cô suốt bốn năm dù lúc buồn hay khi vui.

***

“Linh ơi, mở cửa cho anh!”

Nghe tiếng Phong, Linh vội tắt điện thoại ra mở cửa.

“Đồ ăn cho em nè!”

Linh ngạc nhiên nhưng nhanh chóng mời Phong vào nhà, bởi từ khi quen anh cô đã từng rất nhiều lần ngạc nhiên như thế. Phong chu đáo, tinh tế và rất ân cần, anh dường như đáp ứng mọi thứ Linh cần dù cô không nhờ vả. Như hôm nay, chỉ 15 phút sau khi cô đăng status than đói trên Facebook, anh đã mang cả túi đồ ăn đến nhà.

Với Linh, Phong hơn hẳn người bạn, nhưng chưa hẳn là người yêu. Khi cô cần anh sẽ có mặt nhưng chỉ trong phút chốc lại nhanh chóng rời đi.

Linh biết Phong khi mới là cô tân sinh viên, anh là tình nguyện viên của hội sinh viên thành phố, chịu trách nhiệm giúp cô và vài người bạn khác tìm phòng trọ và làm quen với cuộc sống mới. Ấn tượng đầu tiên của Linh là màu áo xanh rực lửa và nụ cười nhiệt thành. Linh nghĩ anh cũng bước qua thanh xuân của cô như bao chàng trai khác, ấn tượng đầu tiên thì sâu sắc nhưng lại rất chóng phai mờ.

Nhưng không, cả hai đã tìm thấy sự đồng điệu ở những trang viết. Phong vô tình đọc được những dòng văn ngây ngô của Linh và nhận ra cả hai có cùng sở thích văn chương. Từ những buổi chiều lang thang đường sách, những ngày chụm đầu cùng đọc một tác phẩm và những sáng tác đổi trao, Linh và Phong trở nên thân thiết tự bao giờ. Anh là chỗ dựa, là điểm tựa của những ngày Linh một mình bon chen nơi đất khách. Khi buồn, lúc vui, khi bế tắc, lúc thất vọng anh đều ở bên cô. Tuy vậy, giữa Linh và Phong vẫn còn một khoảng cách.

Bốn năm quen biết Phong, cô chưa từng nghe anh chia sẻ bất cứ thứ gì về anh, về gia đình và công việc. Phong như con ốc sên cứ thích thu mình vào vỏ bọc của niềm vui, lấy nụ cười che chắn những đau thương và cũng nụ cười ấy anh mang đến cho Linh cảm giác được hạnh phúc. Với chừng ấy thời gian cạnh nhau, Phong vẫn là một bí ẩn đối với Linh.

Người cuối cùng em chọn vẫn là anh

Khi gần Phong, Linh cảm thấy mình được chở che, yêu thương và nâng niu. Cô thỏa sức mè nheo, thở than, trách móc và Phong nhẹ nhàng dỗ dành, ân cần động viên, giúp cô vượt qua khó khăn bằng mọi cách. Linh luôn kể cho Phong nghe về những bữa cơm hạnh phúc của gia đình mình, kể về những yêu thương mà anh chị dành cho cô. Có hôm cô khóc òa khi gọi điện cho Phong chỉ vì cảm thấy thương cho sự vất vả của bố mẹ ở quê. Những lúc ấy Phong chỉ cười và nhanh chóng dỗ dành cô. Nhiều lúc Linh đòi Phong kể về gia đình anh cho cô nghe, nhưng anh chỉ nhẹ cười, bảo:

“Chuyện của anh buồn lắm, anh sẽ kể cho em nghe sau”.

Và cứ nhiều lần như thế Linh thôi không hỏi về anh. Gặp nhau thường xuyên, gắn bó thân thiết nhưng Linh chưa từng thấy anh buồn dù chỉ một phút, chưa từng nghe anh than khó hay kể khổ. Phong buồn hay vui, với Linh đó là điều rất khó để cảm nhận. Anh không cho cô cơ hội bước vào cuộc sống của mình, anh luôn cố tạo một tường chắn vững chắc ngăn mọi sự tìm hiểu.

Có lần cô biết công việc của anh gặp khó khăn lớn, anh đã cố gắng làm việc và đặt tất cả niềm tin vào dự án này. Nếu thất bại anh có thể mất tất cả. Tuy vậy, khi Linh gọi, anh nhanh chóng đến. Mắt Phong thâm quầng, dáng người mệt nhọc nhưng nụ cười anh vẫn tươi. Linh tò mò nhắc đến công việc, nhưng Phong lại mỉm cười và vội xua đi. Anh luôn mạnh mẽ, luôn tự giải quyết tất cả và chỉ đến bên Linh bằng nụ cười cùng sự ân cần. Anh nghĩ như thế sẽ tốt cho cô, Phong từng bảo: “Chỉ cần em vui là được”, nhưng Linh không cần thế.

Bốn năm – khoảng thời gian ấy đủ dài để tạo nên một sự gắn bó giữa hai con người xa lạ, nhưng thật ngắn để Linh hiểu về Phong. Cô viết nhiều những trang văn lấy Phong làm hình mẫu nhân vật, đăng nhiều status thất vọng và đặt nghi vấn ở anh. Và Linh quen Tân – một người bạn khác hẳn Phong, sau những lần anh nhấn like bài viết và bình luận tâm trạng.

Lúc bên Phong, Linh được nâng niu, được dỗ dành, còn khi trò chuyện cùng Tân cô như một đứa trẻ hư cần được dạy dỗ. Phong luôn ngợi khen ưu điểm của cô, còn Tân sẵn sàng trách và nói thẳng những khuyết điểm của Linh. Anh không động viên mỗi lần cô than vãn về việc học, việc làm thêm, anh cũng không khen khi Linh khoe điểm tốt hay được đề cao trên giảng đường. Tân chia sẻ cảm nhận sau khi đọc những trang viết của Linh, anh cho rằng Linh đúng và trách anh chàng trong tác phẩm. Tân cũng nói với Linh rất nhiều về mình, về quan điểm đối với tình yêu và cuộc sống của anh. Tân luôn bác bỏ những mộng mơ của Linh về phép màu hạnh phúc. Tân luôn hướng Linh về với thực tại và đôi lúc bực dọc vì những thở than của cô.

Bên Phong mọi thứ của Linh đều là hoàn hảo, Phong luôn bao dung chấp nhận mọi sự “quá đáng” của cô, anh điềm nhiên mỉm cười sau những trách móc và lo lắng khi cô khi gặp khó khăn. Còn trò chuyện cùng Tân, tuy Linh cảm thấy vị trí của mình được đề cao.

Người cuối cùng em chọn vẫn là anh

Cuộc hẹn đầu tiên của Tân và Linh sau nhiều tháng trò chuyện qua mạng là một buổi café chiều do Linh chủ động hẹn. Hôm ấy, Linh mặc bộ váy rất đẹp, cố tình trang điểm nhẹ và mang cả giày cao gót, khác hẳn vẻ ngoài mỗi khi gặp Phong với quần jean, áo phông đơn giản. Linh hi vọng nhiều ở Tân, hi vọng về sự phát triển của một mối quan hệ qua mạng ảo và tin tưởng Tân có thể mang đến cho cô những điều tốt đẹp hơn Phong. Bởi gần đây khi trò chuyện cùng Tân, trong Linh dấy lên những xúc cảm khác lạ. Tuy nhiên, Tân đã lỗi hẹn, cô phải chờ rất lâu và vô vọng trở về. Tối đến, anh chỉ nhắn cho cô vẻn vẹn một câu xin lỗi và không giải thích lí do. Tân bảo cuộc sống luôn có nhiều điều làm ta không hài lòng nhưng ta buộc phải chấp nhận, nó như một quy luật tất yếu của dòng đời, và cứ thế vô hình chung anh kết luận việc lỗi hẹn hôm nay, Linh phải chấp nhận. Cô ậm ừ đồng ý vì nghĩ lí lẽ của anh có phần đúng. Tiếp xúc với Tân, Linh cảm thấy mình thay đổi rất nhiều, bớt tính mè nheo, ít khi than vãn và chấp nhận cam chịu khó khăn. Tân giúp Linh có nhiều suy nghĩ trưởng thành hơn, xúc cảm về Tân trong Linh càng dâng đầy.

Tuy vậy, Linh yếu đuối và như Phong từng bảo cô rất mong manh và dễ vỡ, còn Tân anh độc lập, đôi lúc đề cao bản thân quá mức, anh luôn muốn Linh sống như anh và chấp nhận mọi cách nghĩ, cách làm của mình.

Những lần hẹn sau, Linh luôn phải đổi chỗ hẹn chỉ vì Tân không thích quán cô chọn hay anh muốn đến quán quen của anh. Dường như Tân không quan tâm đến cảm xúc của Linh, anh không kiên nhẫn ngồi nghe Linh huyên thuyên hàng giờ như Phong, trái lại những buổi café cùng anh là những phút để Linh học sự kiên nhẫn. Tân nói rất nhiều về công việc của mình, về những con số và dự án, anh cũng nhắc đến bố mẹ và công việc của họ, nhưng Linh không cảm thấy hứng thú và chỉ gật đầu hay đáp lại bằng vài câu tỏ ý tán đồng. Lúc ngồi cạnh Tân, Linh lại nghĩ đến Phong, Linh nghĩ anh đã rất kiên nhẫn khi ngồi hàng giờ nghe cô than vãn mà vẫn cười tươi và rồi vui vẻ đưa Linh đi ăn hay chở cô đi dạo quanh thành phố. Linh đã sai chăng? Cô đã đặt nhiều niềm tin ở Tân – một người bạn mới quen qua mạng mà phớt lờ Phong, cô suýt quên đi người bạn, người anh và một người luôn cạnh cô suốt bốn năm dù lúc buồn hay khi vui.

***

Người cuối cùng em chọn vẫn là anh

“Hủ tiếu ngon không? Anh mua ở quán em thích đó!”

“Ngon. cảm ơn anh nhiều! À, mà anh coi giúp em cái điện thoại đi, không biết sao nó tự tắt nguồn hoài.”

Phong cầm điện thoại và kiểm tra, vừa lúc đó thì tin nhắn của Tân tới anh vô tình đọc được. Là của Tân: “Đói thì đi ăn, than vãn làm gì, ai rảnh mà mua cho”.

Phong mỉm cười nhìn Linh:

“Cũng có người rảnh nè”.

Linh gãi đầu ngượng nghịu:

“Anh không hỏi em, đó là ai à?”

“Anh biết người đó là hình mẫu nhân vật mới trong bài viết gần đây của em!”

Linh không hỏi gì thêm, cô nhìn Phong, nhìn nụ cười thường trực trên môi anh – nụ cười nhiệt thành mà cô ấn tượng ngay từ lần gặp đầu tiên và Linh biết mình cần gì… Cô cần nụ cười ấy, cần sự quan tâm, cần những lúc anh bên cô và cần những túi đồ ăn bất ngờ như thế này. Dù chỉ vài phút sau, anh lại nhanh chóng rời đi, dù với Linh anh bây giờ vẫn là bí ẩn, dù cô chưa cảm nhận đầy đủ về con người và cuộc sống của anh nhưng Linh tin rồi mình sẽ làm được. Có thể cô không đủ sức xóa bỏ rào chắn Phong cố tạo ra nhưng Linh sẽ tìm cách bước qua nó. Anh không tự nguyện sẻ chia, cô sẽ âm thầm bên cạnh, anh không mở lòng, cô sẽ chủ động hòa lòng mình vào anh. Rồi cô sẽ thôi không trách tại sao Phong không tin tưởng mình mà chính cô dành sẽ sự tin tưởng đó cho anh. Linh sẽ không hỏi về quá khứ, về gia đình hay khó khăn của Phong, cô sẽ âm thầm bên cạnh và nhẹ nhàng ôm lấy anh như cách anh từng đối với cô.

Bốn năm qua Phong là điểm tựa cho Linh nhưng bốn năm tới Linh sẽ cố gắng trở thành nơi trở về của Phong. Cô tin chỉ cần cả hai đến với nhau bằng những tình cảm và sự trân trọng, yêu thương thật sự thì mọi ranh giới, mọi khoảng cách đều trở nên vô hình…

Còn Tân, Linh trân trọng những tháng ngày trò chuyện cùng anh, thầm biết ơn những điều anh mang đến và cảm thấy mình trưởng thành hơn sau những xúc cảm bồng bột của một thời thanh xuân… Nó rất mong manh, nhẹ nhàng đến rồi cứ an nhiên mà rời đi.

© Như Hồng – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top