Phát thanh xúc cảm của bạn !

Người con trai hai vai diễn

2016-08-05 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Tuổi trẻ tìm đến nhau có lẽ chỉ qua một cơn mưa rào. Hợp rồi lại lỡ tan bởi lần chia tay cuối cùng, cũng trong màn mưa này, cũng mùa hạ này, nhưng dang dở và buồn tẻ quá.

***

“Khi người đó còn hay đã mất, chỉ cần hai đứa yêu thương nhau… thì người ấy vẫn mãi còn như những người ở lại mãi.”


Tôi đã từng nghĩ thế và mạnh mẽ yêu anh, cũng như là người nói ra lời yêu trước. Tôi cứ nghĩ tình yêu khi được đến từ cả hai phía, và nhất là tình yêu bắt nguồn tự sự mạnh mẽ của người con gái, sẽ mãi còn, mãi bền lâu. Nhưng rồi tôi cũng sớm nhận ra tình cảm ấy chẳng hề đẹp như tôi tưởng, cũng chẳng hề đằm thắm, mộng mơ và bền lâu như tôi nghĩ.

Cuộc đời thật khéo lừa dối, một chàng trai hào hoa, thanh tú qua vẻ bề ngoài, khiến tôi sớm nói ra lời yêu nhưng cuộc đời cũng thật phũ phàng để tôi sớm nhận được lời chia tay từ anh. Rồi cuộc đời cũng thật vô tình khi để tôi cứ mãi nghĩ về anh, với những dư vị ngọt ngào tôi và anh từng có. Tôi không trách anh, cũng không trách cuộc đời vô tình, nhưng tại sao cứ để người trẻ chúng tôi hợp rồi lại tan, tan là tan mãi, như bong bóng xà phòng trước ngưỡng cửa mùa yêu đầu. Đúng rồi, có ai đó từng nói: “Bong bóng bay rồi sẽ lại vỡ, giống như tình yêu đầu đời của ta”.

Tôi có anh trong một ngày mùa hạ có những cơn gió mùa mát mẻ cùng vạt nắng vàng trải rộng sau lưng, bằng việc nói ra lời yêu đầu của một cô gái và cái gật đầu chấp nhận từ phía chàng. Tình yêu của tôi đến bằng một cái “ngỡ”, nhưng rất tự nhiên, khi trái tim tôi đập loạn nhịp khi nói lời yêu tỏ tình, và vỡ òa thổn thức khi nhìn anh gật đầu. Rồi ai cũng biết, tình yêu đầu đời luôn khiến trái tim ta thổn thức. Có lẽ ai rồi vì yêu mà cũng có lúc như thế. Yêu là nghĩ đến cũng thấy hạnh phúc rồi.

Bao lần anh cầm tay tôi bước đi trên con đường ngập lá sắc hạ. Bao lần anh cho tôi mượn bờ vai để tựa vào. Và bao lần, tôi thổn thức lòng mình với anh, nhận được lại những lời yêu trai gái. Với tôi, thế đã đủ. Anh không bao giờ làm tôi đau, cũng không bao giờ vì cái gì mà khiến tôi phải lo lắng, phiền lòng. Nhưng rồi, tôi cũng nhận ra, giữa lần gặp gỡ đầu tiên, và lần chia tay cuối cùng, là một mùa hè còn dang dở…

Người con trai hai vai diễn

Giữa lần gặp gỡ đầu tiên…

Một cơn mưa rào xối xả của mùa hè giữa lòng Hà Thành. Tôi đứng ngẩn ngơ trước cửa phòng trọ nhìn cơn mưa, và trong màn mưa ấy, tôi nhìn thấy anh.

- Anh gì ơi! Anh bị ướt mưa rồi. Vào phòng trọ tôi trú mưa này…

Sau cùng, tôi cũng biết anh tên là Phong. Anh là sinh viên vùng xa đến tìm chỗ trọ. Qua vẻ bề ngoài, tôi biết anh chất phác, thực thà. Cùng với vẻ ngoài điển trai: răng khểnh, cười duyên, và có đeo mắt kiếng. Anh quyết định trọ ở đây. Và chúng tôi thân nhau từ lúc đó, cho tới cái lúc mà chúng tôi quyết định yêu nhau.

Tuổi trẻ tìm đến nhau có lẽ chỉ qua một cơn mưa rào. Hợp rồi lại lỡ tan bởi lần chia tay cuối cùng, cũng trong màn mưa này, cũng mùa hạ này, nhưng dang dở và buồn tẻ quá.

Lần chia tay cuối cùng…

Tôi đi bộ trên phố một mình, cơn mưa rào Hà Nội lại đổ ập xuống. Tôi cứ đi như vậy, trong màn mưa, không một cái ô che đầu, không một người cạnh bên. Giữa lòng phố lúc này thưa thớt, vắng vẻ lắm, chỉ có tiếng bước chân của tôi xuống lòng đường. Lúc tôi sắp bước vào một con hẻm nhỏ, tôi giật mình vì xuýt bị té. Dây giày của tôi bị tuột, vướng vào thành lề đường. Tôi lúi húi cúi xuống buộc lại. Ánh mắt tôi lúc này đổ dồn về chiếc ô tô màu đen hạng sang vừa đỗ ngay bên vệ đường. Một người con trai bước xuống, ngay tiếp sau, là một cô gái ăn mặc sang trọng, trông khá teen. Tôi chưa kịp nhìn hết người cô ả, đã chợt sững người lại, khi nhìn thấy người con trai đó, không ai khác, lại là anh Phong của tôi. Tôi vẫn trong tư thế ngồi buộc giày, nhìn người đàn ông đó, và cô gái kia, hai người ôm hôn nhau chào giữa lề phố, chả có vẻ gì là ngại ngùng.

Người con trai hai vai diễn

Tôi nhìn chằm chằm vào anh. Người con trai mà tôi yêu thương đã đóng hai vai trong thời khắc này. Anh chỉ là một chàng trai bình thường, chất phác, thực thà mà tôi thầm yêu, mà tôi thầm nhận xét là thực thà, chết phác, nhưng anh giờ lại đang lừa dối hai cô gái.

Gương mặt thanh tú cuối cùng cũng vì cái gì đó mà ngẩng lên. Anh và tôi chạm nhau qua đôi mắt. Anh như giật mình.

Tôi tự nhủ. Anh chọn cô ấy cũng đúng thôi, tương lai rộng mở, tiền đồ vô biên, được đi xe hơi, được ngồi nhà lầu. Trông cô ấy và anh thật xứng đôi.

Cơn mưa vô tình vẫn đổ ập xuống, ùa hối hả vào tâm trạng tôi. Tôi đứng lên, mạnh mẽ bước qua hai người bọn họ, như với tôi họ là người lạ mà tôi chỉ gặp trong thoáng chốc, bằng một cái chạm nhẹ. Bọn họ hạnh phúc, còn tôi bất hạnh chịu cảnh từ tình yêu hai phía, nay còn lại đơn phương.

Tôi đã mạnh mẽ bước ngang qua hai người, bước ngang qua người con trai của mình, mà nay chỉ còn là người dưng.

Sau tất cả tôi vui vẻ chấp nhận, đứng nhìn anh xách ba lô, bước xuống khỏi khu trọ cùng người con gái ấy, ngồi ô tô lướt vội qua phòng tôi. Anh không chào tôi, cũng chẳng nói lời chia tay. Nhưng tôi hiểu, tôi đã quá cái tuổi để nói ra thêm một lời chia tay của một cô gái.

Một cơn mưa mùa hạ nữa lại đổ ập xuống. Với tôi nó như lời chia tay nguyện ước ngày xưa của tôi với anh. Sẽ có một người con trai khác và có một tình yêu mới sẽ lại chớm nở.

Và một tình yêu mới của tôi, vì đợi mưa, mà vẫn chưa gõ cửa…

© Không Thích Bon Chen – blogradio.vn

Có thể bạn quan tâm: Chờ đợi yêu thương




Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top