Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mười năm cũng một chữ Duyên

2017-05-15 01:05

Tác giả: Phan Hương


blogradio.vn - Tôi đã từng nghe được ở đâu đó một câu nói thế này "Mỗi người xuất hiện trong đời bạn đều có nguyên do cả". Có phải vì thế mà trong hàng triệu người sao ta không gặp người này mà lại bắt gặp người kia. Liệu hai chữ "tình cờ" có đủ trả lời cho ta câu hỏi ấy. Duyên phận luôn là một điều rất kỳ lạ và bất ngờ. Mười năm cũng một chữ duyên. Cuộc gặp gỡ bất ngờ của tôi và chị vào ngày đó tưởng như một trận gió thoảng qua, đâu ngờ…

***

“Cuối cùng đã xong.” - Tôi lẩm bẩm rồi ấn nút "save as" sau khi hoàn thành những trang viết cuối cùng cho truyện ngắn tiếp theo chuẩn bị ra đời. Tôi định gửi bản thảo luôn cho nhà xuất bản nhưng nghĩ lại vẫn thấy câu chuyện mình viết còn thiếu một điều gì đó chưa thực sự trọn vẹn. Nhưng là thiếu cái gì thì tôi phải để nó lại sau vì đã đến giờ tôi phải đi đón con ở trường.

Hơn năm giờ chiều. Ngoài trời mưa tạnh dần!



Sau trận mưa lớn kéo dài hơn một giờ, không khí nóng nực của những ngày đầu hè cũng dịu đi ít nhiều. Đi dọc con đường Phan Đình Phùng dưới những vòm cây xanh người ta đã bắt đầu nghe thấy tiếng ve sầu kêu râm ran. Sau khi dừng lại ở nút đèn đỏ giao thông, đúng lúc đèn xanh bật lên thì có tiếng còi ô tô bấm bíp…bíp…phía sau xe tôi rồi phóng nhanh vượt lên phía trước. Do quá bất ngờ không kịp tránh nên cả người và xe tôi đều bị nước mưa đọng lại ở đường bắn lên tung tóe. Chiếc kính cận tôi đeo cũng tèm lem màu bẩn đục. Tôi đành phải xi nhan cho xe thắng vào lề đường, miệng lẩm bẩm giọng bực mình: "Sao lại có cái xe đi đứng kiểu gì thế không biết" và trong lúc tôi đang lấy khăn ra lau kính thì chiếc xe ô tô màu đen đó chạy chậm dần rồi tấp vào lề đường dừng hẳn. Lúc này, một người đàn ông từ trên xe bước xuống. Trông khuôn mặt của anh ta có vẻ còn khá trẻ nhưng lại mang nét nghiêm nghị trong bộ âu phục phẳng phiu bước về phía tôi hỏi:

- Chị ơi, chị có sao không? Tôi… thành thật xin lỗi chị!

- Anh nhìn quần áo và xe của tôi đi bẩn hết rồi đây này. Lần sau anh đi đường thì nên chú ý một chút đừng có phóng nhanh như thế.

- Vâng…vâng… lần sau tôi sẽ chú ý hơn. Xin chị bỏ qua cho.

Thấy giọng người đàn ông có vẻ thành ý, tôi ậm ừ:

- Thôi tôi không sao, anh cho xe đi tiếp đi.

Vì đang vội phải đến trường của con nên lau xong chiếc kính cận tôi cho xe nổ máy luôn thì không thể nổ được. Có lẽ chiếc xe cũ kĩ của tôi đã bị chết máy vì mỗi khi dính nước là nó lại giở chứng như thế.

- Chị ơi, xe của chị bị sao vậy? - Người đàn ông khi nãy quan tâm hỏi

- Tôi không rõ nhưng hình như nó đang bị chết máy.

Trong khi tôi chưa biết xử trí thế nào còn người đàn ông đó lại nhìn tôi bằng vẻ mặt lúng túng thì một người phụ nữ cũng từ trên chiếc xe của anh ta bước xuống. Tôi nhìn chưa rõ mặt, chỉ thấy người đó diện một chiếc đầm dài màu xanh trông nhẹ nhàng nhưng thanh lịch. Chị ấy nhìn qua phía tôi rồi tiến lại gần. Nhìn tôi một lúc người phụ nữ đó bỗng giật mình như thể nhận ra một điều gì bất ngờ, ngập ngừng hỏi:

- Có phải…có phải cô là...

Thật ra trong lúc này tôi cũng ngờ ngợ một vài nét rất quen chợt thoáng qua trong đầu. Tôi cố nhớ xem đã gặp ở đâu thì người phụ nữ ấy nói tiếp:

- Cô là…Ngọc Lan phải không?

- Dạ… không chắc chị nhận nhầm người rồi. - Tôi đáp

- Không…tôi không nhầm đâu. Cô đúng là Ngọc Lan mà…là nhà văn Ngọc Lan phải không?

Tôi giật mình bởi có mấy ai biết tôi là nhà văn Ngọc Lan đâu ngoài những người thân và đồng nghiệp của tôi. Vì Ngọc Lan chỉ là cái tên bút danh.

- Vâng! Ngọc Lan là tên bút danh của tôi. Còn tên thật tôi là Hoài Thương nhưng… chị là ai vậy sao lại biết tôi?

- Chắc Ngọc Lan…à không…Hoài Thương còn nhớ truyện ngắn "Gửi năm tháng tuổi thanh xuân" chứ. Tôi…tôi là… nhân vật trong truyện ngắn của Thương viết đây!

Tôi ngỡ ngàng vì sự gặp gỡ tình cờ này. Bởi hồi tôi viết truyện ngắn "Gửi năm tháng tuổi thanh xuân" là khi đang còn là sinh viên đại học năm thứ nhất. Đó cũng chính là truyện ngắn đầu tay của tôi và nó được đăng một lần duy nhất trên số báo hằng tháng của trường. Tính đến nay thì đã gần mười năm.

- Chị…có đúng chị là…

- Vâng, tôi chính là Uyên - là người từng bị mọi người gọi là con dở năm xưa đây!

Giờ thì tôi không còn hoài nghi gì nữa, đúng là chị thật rồi. Chị chính là nhân vật nguyên mẫu trong truyện ngắn tôi viết hồi đó, những hình ảnh năm xưa lại vùn vụt hiện về trong tôi. Vì không có thời gian nên tôi đến trường đón con kẻo muộn giờ. Trước khi chúng tôi chào tạm biệt nhau chị ấy còn xin tôi địa chỉ và số điện thoại để liên lạc rồi bảo:

- Nhất định tôi sẽ gặp lại Thương!

Mười giờ đêm.

Tôi cho con ngủ xong thì quay trở lại bàn làm việc. Nhìn tập bản thảo dày chi chít những đường gạch xóa tôi để qua một bên thì lại trông thấy tấm danh thiếp để tên Nguyễn Thị Uyên - là người phụ nữ hôm nay tôi gặp. Quả thực chị đã khác xưa rất nhiều khiến tôi không thể nhận ra ngoại trừ đôi mắt ấy. Lặng lẽ tôi nhìn lên bầu trời đêm qua ô cửa nhìn những tia chớp liên tục giật léo ở đằng xa. Bỗng nhiên tôi chợt nhớ về chuyện năm xưa về người con gái ấy, về cô giáo chủ nhiệm của tôi… phải chăng đó là duyên phận gặp gỡ của con người.

***


Khi vào trung học phổ thông, vì nhà tôi cách trường học hơn bảy cây số nên có ngày tôi phải đạp xe đi đi về về có lúc dễ đến gần ba chục cây - ấy là khi tôi phải học cả sáng và chiều. Trong ba năm học ngày nào tôi cũng phải đi qua cái xóm Trại nhỏ rồi mới vòng qua con đường lớn để rẽ vào trường học. Và mỗi khi đi qua cái xóm nhỏ ấy tôi lại thấy bóng dáng một người phụ nữ thỉnh thoảng bị đám học sinh chỉ trỏ "Hình như chị ta bị điên thì phải…", còn đám trẻ trăn trâu gần xóm hễ thấy chị là cầm theo cọng rơm hay cọng cỏ đuổi đến trêu chọc "Con dở kìa…con dở kìa…". Bởi vậy mỗi lần đạp xe qua người phụ nữ ấy tôi đều thấy gai gai người vì sợ.

Tôi không thể đoán ra tuổi của chị vì khuôn mặt trông lúc nào cũng nhọ lấm lem, tóc tai bù xù thỉnh thoảng lại còn cài hoa chua me lên đầu. Quần áo thì chỉ có vài bộ cũ sờn rách rưới làm lộ rõ cả cánh tay và bàn chân trần đen đúa, cáu bẩn. Nhưng không hiểu sao người phụ nữ ấy lại thường hay ngâm nga như thể đang hát vậy - một giọng hát rất nhỏ như sự nhỏ bé của chính con người ấy!

Một lần tôi bỏ quên đồ ở lớp học nên bảo các bạn về nhà trước còn mình thì đạp xe quay trở lại trường. Lúc chuẩn bị cho xe phóng xuống đê bất chợt tôi nhìn ra hồ nước phía trước mặt thì thấy bóng dáng một người đang lững thững bước về phía con hồ. Tôi vội vàng buông chiếc xe đạp của mình xuống mặt đường rồi lao đến, nhìn kỹ hơn tôi nhận ra người đó là ai. Sợ quá tôi cuống quýt gọi với theo:

- Này chị ơi! Chị mau lên ngay…lên ngay đi…

Người phụ nữ ấy không đáp lời mà vẫn bước tiếp về phía hồ nước. Tôi tưởng chị không nghe thấy nên giọng càng to hơn:

- Chị có nghe thấy không, lên bờ đi không ngã xuống hồ bây giờ.

- Không…không…Uyên…Uyên không lên đó đâu…- Một giọng nói vừa mang vẻ nũng nịu vừa chậm chạp vang lên trả lời. Thế nhưng giữa trưa hè nắng nóng lại đương lúc vội phải quay về trường để lấy đồ mà lại gặp phải tình huống này. Bỗng nhiên, tôi cáu kỉnh:

- Thế chị định ra đó để làm gì?

- Uyên muốn…muốn…ngắm...ngắm…

Rồi vừa nói chị vừa bàn tay nhỏ bé của mình vén mấy sợi tóc rối lòa xòa ra sau vành tai soi bóng mình xuống mặt hồ. Và trong cái khoảnh khắc ấy tôi thấy thấp thoáng những đường nét thanh tú ẩn hiện trên khuôn mặt vốn lúc nào trông cũng ngô nghê. Chị chăm chú nhìn mặt hồ rồi bật lên tiếng cười giòn tan. Hòa vào không trung. Vang rộng cả con hồ lớn nhưng tôi không hề thấy sợ vì đó là tiếng cười rất trong trẻo rất hồn nhiên!

Chợt chị chỉ tay xuống hồ reo lên:

- Uyên này…nhìn Uyên này…a… mặt trời…mặt trời…còn có cả mặt trời nữa! Hi hi.

- Thôi chị mau lên đây đi.

- Không…không…Uyên không chịu đâu. Uyên thích ở dưới này để ngắm…để ngắm…mặt trời…hi.. hi.. mặt trời

- Chị bị sao thế ở dưới đó có gì đâu mà ngắm. - Lần này do bực quá nên tôi quát. Nhưng vừa nói xong tôi lại thấy tim mình chợt nhói lên. Hai mắt bỗng cay xè. Tự hỏi nếu người phụ nữ này biết được mình là ai và tự ý thức được bản thân đang làm gì thì đâu có bị đám trẻ con trong cái xóm nhỏ ấy gọi là con dở.

Cuối cùng phải mất hồi lâu tôi mới đưa được chị ấy lên bờ cách xa khu vực hồ nước. Xong hậm hực đạp xe thẳng về trường mà sau lưng vẫn văng vẳng lời hát ngân nga của người con gái:

" Em có thể nhìn thấy mặt trời tỏa nắng, nhìn bông hoa nhỏ xinh chúm chím nở, nhìn đàn chim bay liệng trên cao

Nhưng không thể nhìn sâu trong đôi mắt mình, người con gái mang một nỗi niềm

Là anh đã đến và trao cho em tình yêu cùng nỗi nhớ khắc khoải

Bởi vậy sâu trong mắt em là hình bóng của anh…

Nhưng đã qua bốn mùa đông hạ thu xuân em đi tìm anh nhưng không thấy

Nên nước mắt cũng dần cạn theo tháng năm!"

Hôm sau đến giờ văn của cô Hường cũng là cô giáo chủ nhiệm của lớp tôi, khi tiết học gần hết cô gọi tôi ra ngoài lớp học rồi hỏi:

- Hôm qua cô vô tình nhìn thấy em đứng nói chuyện với một người phụ nữ ở gần hồ khu xóm Trại. Em…em quen biết người đó à?

- Dạ không ạ. - Tôi đáp: "Thật ra chuyện hôm qua là..." rồi tôi thuật lại

cho cô nghe rồi ngập ngừng nói:

- Hình như chị ấy tên là Uyên cô à!

- Ừ, cô biết. Cô im lặng một lúc như thể đang suy nghĩ rồi xác nhận cho điều tôi nói là đúng: " Người phụ nữ em kể thật ra chính là Uyên… người bạn học cũ cùng thời sinh viên với cô". Tôi ngạc nhiên nhìn cô giáo chủ nhiệm- một người luôn được học sinh ở lớp tôi kính trọng bởi sự nghiêm khắc nhưng rất mực thương yêu và hết lòng vì học trò. Dường như hiểu được sự thắc mắc trong lòng tôi qua ánh mắt. Cô nhìn tôi trìu mến rồi bảo:" Khi nào rảnh cô sẽ kể cho em nghe còn bây giờ em chuẩn bị vào tiết học tiếp theo đi". Tôi gật đầu quay trở về lớp đúng lúc tiếng trống trường vang lên tùng…tùng…tùng…



Mấy ngày sau, như đã hứa cô chủ nhiệm gặp tôi vào một buổi chiều sau giờ tan trường. Rồi cô kể cho tôi nghe về đám bạn bè "me sấu" thời sinh viên, về một người con gái có tên là Uyên và người đó đã mang theo câu chuyện tình yêu thật đẹp nhưng cũng thật… day dứt!

Uyên vừa là bạn cùng lớp lại vừa là bạn cùng phòng ký túc xá với cô. Uyên và cô gặp nhau lần đầu là khi hai đứa cùng vào đại học làm thủ tục nhập học bị muộn nhất trường. Lý do khi ấy của Uyên là vì hoàn cảnh gia đình nghèo, khó khăn chỉ có một mình mẹ nuôi bốn chị em Uyên ăn học. Uyên lại là chị cả trong gia đình nên khi biết tin mình đỗ đại học Uyên vừa vui vừa lo lắng vì nếu vào đại học Uyên sẽ trở thành gánh nặng thêm cho mẹ. Vì vậy Uyên định không đi học nữa để ở nhà phụ giúp mẹ cho các em được học hành đủ đầy. Nhưng mẹ Uyên không đồng ý. Bà bảo Uyên nhất định phải vào học đại học nếu muốn cuộc đời không vất vả giống bà. Còn cô nhập học muộn là do bị thất lạc giấy báo trúng tuyển.

Sau khi vào trường, dù mới là sinh viên năm thứ nhất nhưng hầu như ai cũng biết đến Uyên bởi Uyên không những học giỏi mà còn có giọng hát rất hay. Uyên cũng xinh đẹp và chịu khó. Tuy ở trường có rất nhiều người ngưỡng mộ nhưng Uyên vẫn luôn sống hòa đồng và dễ gần với tất cả mọi người. Vì thế các bạn cùng khóa ngữ Văn lúc ấy thường hay trêu Uyên là "Bông hồng không gai".

Và trong một dịp sinh viên được nghỉ về quê ăn tết khi Uyên đang đứng đợi xe ở bến thì bật chợt bị một người đàn ông lạ mặt đứng ở gần đó xô ngã rồi nhanh tay giật mạnh lấy chiếc ba lô trên tay Uyên. Do quá bất ngờ và hoảng sợ nên Uyên chỉ kịp hô: " Cướp…cướp…có cướp…". Tuy ở bến xe lúc đó rất đông người nhưng trông tên cướp xăm trổ đầy mình lại có khuôn mặt của kẻ giang hồ nên chẳng có ai dám chặn lại hay đuổi theo hắn cả. Còn Uyên chỉ biết ngồi đó nhìn mà lòng buồn rười rượi vì trong ba lô ngoài quần áo và sách vở ra thì còn có một chút tiền nho nhỏ Uyên đã dành dụm, tích cóp được trong thời gian đi làm thêm ở quán cơm, ấy vậy mà…

Uyên đứng dậy nhìn cánh tay đang rớm máu xưng phồng lên vì bị tên cướp xô ngã và biết mình chẳng thể lấy lại được túi ba lô nữa nên đành quay lại phía xe khách đang chờ. Đúng lúc ấy thì có tiếng người hỏi ở sau lưng:

- Ba lô này là của cô à?

Uyên quay lại nhìn người thanh niên có dáng cao dong dỏng, khuôn mặt hơi đen do sạm nắng nhưng bộc lộ nét tươi khỏe và rắn rỏi đáp lời:

- Vâng…vâng là của tôi. Uyên mừng rỡ khi nhìn thấy chiếc ba lô của

mình.

- Vậy cô cầm lấy nó đi và kiểm tra xem có mất thứ gì không.

Uyên nhận lấy ba lô rồi kéo khóa mở ra xem. May quá quần áo, sách vở và tiền vẫn ở đó. Vậy là khi về nhà Uyên vẫn có tiền để mua mấy gói kẹo làm quà cho các em rồi. Chắc chúng nó vui lắm. Uyên thầm nghĩ rồi nhìn người thanh niên lòng đầy cảm kích, rối rít nói câu cảm ơn và định hỏi xem anh ta tên là gì thì anh đã nói:



- Thôi cô chuẩn bị bắt xe về đi không trời sắp tối rồi đấy!

- Vâng…vâng thật sự cảm ơn anh một lần nữa.

Nói xong Uyên vội vàng chạy về phía chiếc xe khách đang chuẩn bị rời bến. Trời đã xâm xẩm tối. Lúc ngồi trên xe một vài người thì xì xầm hỏi han Uyên có sao không, một vài người khác lại rôm rả khen ngợi người thanh niên khi nãy trả lại đồ cho Uyên thật dũng cảm. Khi ấy anh cũng đang chuẩn bị bước lên xe thì nghe thấy tiếng hô kêu có cướp. Anh vội nhảy xuống đón đầu ngay tên cướp rồi chẳng màng nguy hiểm đấu võ tay đôi luôn với hắn. Nhưng vì có chiếc xe khách to oành chắn ở phía trước nên Uyên mới không biết chuyện xẩy ra như vậy. Nghe xong, lòng Uyên bỗng dấy lên một cảm xúc thật khó tả khi chợt nhớ lại khuôn mặt của chàng trai ban nãy.



Chuyện tình cờ thường khó tránh. Sau khi trở lại trường Uyên bất ngờ gặp lại người đã trả đồ bị mất cho mình ở bến xe hôm nào. Người thanh niên ấy tên là Nam. Không biết có phải là do số phận sắp đặt hay không khi hóa ra Nam cũng là sinh viên cùng trường với Uyên. Nam học khoa sư phạm Toán hơn Uyên hai khóa. Rồi cứ thế những lần gặp gỡ tình cờ đã khiến họ trở nên thân thiết hơn, họ trở thành bạn bè rồi trở thành mối tình đầu của nhau.

Trong những năm tháng sống dưới mái trường cả hai đều có rất nhiều kỷ niệm đẹp. Họ cùng nhau đến thư viện học bài, cùng nhau hẹn hò đón đưa và có lúc còn cùng nhau ngồi dưới gốc cây ở sân trường Nam đàn ghi ta còn Uyên cất tiếng hát ngọt say. Cứ thế, ngày qua ngày tiếng đàn tiếng hát càng giúp họ dệt lên một bức tranh tình yêu thật đẹp, thật lãng mạn và khiến cho ai nấy cũng đều ngưỡng mộ. Chỉ là…ba năm sau một chuyện bất ngờ xẩy đến.

Khi đó Nam đã ra trường còn Uyên cũng sắp tốt nghiệp. Vào mùa hè trước khi kỳ thi tốt nghiệp diễn ra, Uyên cùng nhóm sinh viên tình nguyện tham gia giúp đỡ những gia đình có hoàn cảnh khó khăn và Nam cũng quay trở lại trường xin được tham gia công tác tình nguyện cùng với nhóm. Khi mọi người đang sửa sang lại mái nhà cho một gia đình thì bất chợt nghe thấy tiếng kêu cứu hòa lẫn trong tiếng nước chảy ở đâu đó vọng lại. Tất cả mọi người cùng chạy vội về phía con suối nằm bên cạnh bản và trông thấy một đứa trẻ bị mắc kẹt ở mỏm đá. Nó đang chấp chới trong dòng nước xiết dữ dội. Thấy vậy Nam bảo mọi người đứng ở trên bờ giữ dây thừng để anh lội ra cứu đứa trẻ. Vì mấy hôm trước trời mưa nhiều nên luồng nước ở suối chảy rất mạnh, Nam cũng cố hết sức để chống chọi với dòng nước như chỉ trực đợi anh ra là cuốn lấy anh đi. Khi Nam nắm được tay thằng bé anh liền lấy hết sức mình đẩy mạnh nó rạt vào bờ và trong lúc mọi người định thở phào nhẹ nhõm thì bất chợt có tiếng "bựt.." một cái. Sợt dây đứt. Dòng nước cuốn ngay lấy Nam đẩy anh xuống những mỏm đá phía sau.

Lúc người ta đưa Nam vào bệnh viện Uyên đã vô cùng sợ hãi chỉ biết rối rít gọi tên: "Anh Nam ơi… anh Nam…hãy tỉnh lại đi! Tỉnh lại nhìn em này anh Nam…anh Nam ơi…". Cứ thế Uyên đã đứng trước cửa phòng cấp cứu rất lâu. Uyên không khóc mà chỉ lặng lẽ chắp tay cầu nguyện xin ông trời cho Nam tỉnh lại, cho Nam được trở về bên Uyên. Nhưng khi nhìn bác sĩ ra thông báo:

- Thôi người nhà đưa anh ấy về đi. Lúc ấy ánh sáng trong mắt Uyên mới vụt tắt.

Kể từ khi Nam ra đi, Uyên sống trầm lặng hơn và thỉnh thoảng lại ra chỗ gốc cây nơi trước đây cả Nam và Uyên cùng hay tới nhưng nơi ấy đã không còn tiếng đàn hay tiếng hát của ai nữa. Một thời gian sau, Uyên tốt nghiệp ra trường và trong lúc chuẩn bị nộp đơn xin việc đi làm thì Uyên gặp tai nạn xe. Không biết có phải do những sang chấn của vụ tai nạn ấy để lại hay không mà Uyên dần trở nên ít nói hơn, có lúc như rơi vào trầm cảm. Uyên không thể đi làm rồi ngày tháng trôi qua Uyên cứ đi lang thang chẳng rõ mục đích và có lúc tự lẩm bẩm hỏi mình đang làm gì mãi như vậy nên người ta cũng không nhắc tới cái tên Uyên nữa trừ người nhà của Uyên. Còn ai sống ở trong xóm Trại hay gặp gỡ ở ngoài đường thì đều gọi Uyên là con dở.

Câu chuyện tôi viết vào hồi đó chỉ dừng lại ở cái kết này như đúng câu chuyện nó đã xảy ra. Nên hôm nay khi tôi được gặp lại nhân vật nguyên mẫu trong truyện ngắn năm xưa mình viết mà lại không thể nhận ra là vì lẽ đó. Mười năm thật khó định nghĩa là dài hay ngắn trong cuộc đời con người. Nhưng mười năm có thể làm cho con người khác đi nhiều lắm chứ và tôi rất muốn đi tìm câu trả lời cho câu hỏi ấy. Song trời đã về gần sáng và tôi không thể không đi ngủ để ngày mai lại đưa con đến trường.

Cứ ngỡ trời sẽ mưa ấy vậy mà cơn giông tố đã đi qua!



***

Hai ngày sau chị đến nhà gặp tôi. Hôm nay chị mặc một bộ đồ rất giản dị với chiếc quần dài ống rộng màu nâu và cái áo tay lửng thêu hoa màu trắng. Ngồi trò chuyện cùng tôi một lúc, chị hỏi: " Chắc Thương đang thắc mắc vì sao chị đã thay đổi như bây giờ khác với hình ảnh ngày xưa em từng gặp ". Tôi không trả lời mà chỉ nhìn chị rồi gật đầu. Chị trầm ngâm một lúc và kể tiếp: Chị có thể trở lại là một người bình thường không chỉ nhờ vào phương pháp điều trị của bác sĩ mà còn nhờ có sự quan tâm kiên trì của một người và người đó là chồng chị bây giờ. Chính tình yêu chân thành mộc mạc của anh đã giúp chị vượt qua tất cả mọi đau đớn, khó khăn để trở lại là mình.

Nhiều khi tình yêu đến thật chậm nhưng không gì có thể ngăn cản được. Chị gặp anh trong hoàn cảnh khi anh gặp tai nạn xe trên đường nhưng lúc ấy lại đang vào buổi tối muộn nên không ai biết. Chị trông thấy cảnh như vậy đã sợ hãi chạy ngay vào khu xóm gần đó miệng ú ớ kêu người tới giúp. Khi người đàn ông đó tỉnh lại thì rất biết ơn chị và bảo nếu không có người cứu giúp kịp thời lúc ấy thì không biết chuyện gì đã xảy ra. Rồi anh gặp lại chị và không biết duyên phận đưa đẩy thế nào anh không quan tâm chị là người không bình thường hay bị sự ngăn cản từ phía gia đình thì tình cảm anh dành cho chị ngày một nhiều hơn. Anh thấy ấm áp khi ở bên chị và bảo như vậy là đủ để gọi là tình yêu rồi.

- Duyên phận thật kỳ lạ phải không em! Nó đưa chị tới tình yêu rồi lại lấy đi nước mắt của chị và cuối cùng lại cho chị hạnh phúc. Là duyên phận nợ chị hay là chị nợ duyên phận đây!

Chị ngừng lại nhìn tôi bằng ánh mắt đầy sự cảm kích bảo: Nhưng chị cũng còn nợ một người nữa câu nói cảm ơn, đó chính là…em đấy!. Nhìn ra sự ngạc nhiên của tôi chị nói nói tiếp: Tuy chị đã có thể trở lại là một người bình thường như bao người khác nhưng đoạn ký ức về mối tình đầu năm xưa chị đã không thể nhớ được. Có thể là do sang chấn của vụ tai nạn đó gây ra. Nhưng thật may là nhờ có truyện ngắn của em mà chị mới biết tới đoạn ký ức đó, mới biết được số phận đã từng cho chị một tình yêu thật đẹp và cũng… buồn đến thế.

- Cảm ơn em nhiều lắm, Thương à!

Trước khi chào tạm biệt tôi để ra về chị nhìn tôi bằng đôi mắt ngấn lệ nhưng lại ánh lên niềm hạnh phúc như cõi lòng đã được giải tỏa, chị ngập ngừng: "Thôi chị phải về đây nhưng em hãy luôn nhớ mỗi người ta gặp trong đời đều không thể không cần một chữ duyên cho nên hãy trân trọng tất cả những gì mình đang có em nhé và chị cũng thế!".

Rồi chị mỉm cười bước đi xa dần.

- Là duyên sao! - Bỗng buột miệng từ lúc nào mà chẳng hề hay biết./.

© Phan Hương – blogradio.vn

Phan Hương

Tình yêu đến với những ai vẫn hy vọng dù đã từng thất vọng, vẫn tin tưởng dù từng bị phản bội, vẫn yêu thương dù từng bị tổn thương.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top