Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mùa xuyến xao cũ

2014-11-22 01:00

Tác giả:


Truyện Online - Mười bảy tuổi, Miên không đủ lớn để trải việc đời, nhưng mười bảy tuổi Miên đã biết nhớ về một nơi nào đó, biết thương một người nào đó. Có thể là mảnh đất đã có quá nhiều kỷ niệm hoặc cũng có thể là người đang ở rất gần bên cạnh cô nhưng chưa bao giờ gặp lại. Nhưng hơn hết, cô hiểu. Có một Hà Nội giữa lòng Sài Gòn, thân thương và ấm áp như thế…

***

Một ngày mùa Thu của tháng Mười, dịu dàng, tươi mát. Miên cùng bố đến Hà Nội khi mà sắc xanh của bầu trời và màu vàng ươm của nắng như muốn quyện lại tạo thành một bức tranh hoàn hảo. Hà Nội đối với Miên dường như vẫn còn xa lạ lắm, Miên chỉ biết qua sách báo và những câu chuyện bố kể. Nhưng dù vậy trong trái tim non nớt của Miên vẫn có một tình yêu dành cho Hà Nội. Kỳ nghỉ hè năm nay sẽ đặt biệt hơn một chút vì đây là mùa hè cuối cùng của tuổi học trò. Năm sau hẳn giờ này Miên sẽ bận rộn hơn với bài vở, các kỳ thi đầy cam go thử thách và cả những chuyện không tên khác của tuổi mới lớn. Nghĩ đến cảnh mình sắp phải xa thầy cô, bạn bè, xa ngôi trường đã gắn bó suốt thời Trung học Phổ thông mà Miên cứ lo lắng, nôn nao, một cảm giác gì đó gần như là sự chia ly.

Hà Nội đón Miên bằng những cơn gió lành lạnh và hương hoa sữa nồng nàn, muốt trắng trong mưa len vào từng ngõ nhỏ, phố nhỏ. Ngôi nhà Miên ở là một ngôi nhà cổ hiếm hoi nằm sâu trong một con hẻm, thời gian đã nhuốm màu buồn lên ngói, rêu phong và cũ kỹ. Phía sau là khu vườn sặc sỡ với vô số những loài hoa độc đáo, đâu đó là những cây xà cừ cao vút líu lo tiếng chim. Miên đến Hà Nội được năm, sáu lần gì đấy nhưng lần nào cũng chỉ là một khoảng thời gian cố định. Có lẽ vậy mà Miên thấy mình giống một vị khách du lịch hơn. Thực ra đối với Miên, vùng đất Thăng Long này có rất nhiều nơi để khám phá. Như một cuộc phiên lưu mùa hè khiến người ta cứ muốn đi hoài mà chẳng thấy nhàm chán. Hoặc cũng có thể chính tình yêu của bố dành cho Hà Nội đã lây sang Miên làm mọi thứ thuộc về mảnh đất này bỗng trở nên thân thương kỳ lạ.

hoa sữa

Suốt thời sinh viên, bố đã học tập ở đây. Và cũng chính tại nơi này, tình yêu của bố mẹ đã đơm hoa kết trái. Miên ra đời sau một câu chuyện tình yêu rất đẹp của bố mẹ. Niềm hạnh phúc khi đón nhận một thiên thần có lẽ Miên chưa thể nào hiểu hết được. Nhưng lúc này Miên chắc chắn một điều là bố đến với Hà Nội như người con trở về quê hương, cả một thời tuổi trẻ của bố đều in dấu trên mảnh đất này. Nhưng hơn hết Miên biết rõ bố đến đây là vì nhớ mẹ. Nhiều lần Miên cũng nhớ mẹ lắm và cô biết nỗi nhớ của bố dành cho mẹ còn nhiều hơn mình. Kỷ niệm chẳng bao giờ mất đi được đâu. Nếu kỷ niệm là gió thì đã tốt, Miên sẽ thả cho chúng bay đi mãi mãi. Nhưng cô biết gió vẫn nhẹ nhàng thổi khô những dòng nước mắt mà không thể thổi bay những kỷ niệm đã thành dấu vết hằn sâu. Đã nhiều lần Miên tự hỏi, tại sao bố vẫn đủ mạnh mẽ để đến với mảnh đất quá nhiều kỷ niệm này khi mẹ đột ngột ra đi. Có lẽ khi đã yêu chân thành một ai đó và dành trọn tình cảm cho một nơi nào đó, người ta khó có thể quên được. Quá khứ đôi khi đẹp đẽ đến mức khiến hiện tại trở nên đau lòng. Bố vẫn sống ở hiện tại nhưng tâm hồn thì luôn xuất hiện một hình bóng ở quá khứ. Và bố đã sống như thế suốt tám năm nay. Mãi đến bây giờ Miên mới nhận ra, cô cũng sợ thời gian, sợ những ký ức đẹp đẽ ngày xưa trở nên mất màu. Giống như các con phố, nếu không có tiếng bước chân người đi hằng ngày thì sẽ lạnh lẽo biết chừng nào.

Ngày thứ ba ở Hà Nội. Buổi chiều. Miên lang thang đến Hồ Gươm. Mười sáu tuổi, Miên thấy mình đã đủ lớn để có được không gian riêng mà chẳng hề có cảm giác cô đơn. Ai cũng thế, trong một khoảnh khắc nào đó họ chỉ muốn được yên tĩnh một mình. Và Miên cũng vậy. Nhìn những em bé đang chơi đùa bên bờ hồ, Miên thấy sao thân thương, gần gũi quá, cái vẻ hồn nhiên, tung tăng ấy dường như là điều đẹp nhất Miên từng chứng kiến ở bờ hồ này. Lại nhớ tuổi thơ ngày xưa. Hà Nội trong ký ức của Miên là những con phố nhỏ ngoằn ngoèo, những nẻo đường mà ai tới lần đầu cũng đầy bỡ ngỡ. Là Hàng Đào, Hàng Bông, Hàng Dầu, những phố hàng đã quá quen thuộc trong từng trang văn viết về thủ đô này. Hà Nội trong ký ức của Miên còn là những gánh hàng rong cả ngày lẫn đêm. Tiếng những Bác rao bán Tào phớ, thứ quà mộc mạc mà tràn ngập hương nhài thanh khiết, tiếng tò te của những chiếc xe chở kem đầy màu sắc. Đôi khi Miên lại nhớ Hà Nội theo một cách khác, nhớ theo cái cách chỉ dân nghiền lang thang như cô mới thấu hiểu, trà sữa bong bóng, coffee chuồn chuồn phố, xôi Yên Thái, bún chả Hàng Mành. Miên đã đi qua tất cả những con phố ấy, ngồi ở tất cả những quán ấy. Những cái tên dẫu không theo quy luật nào mà vẫn góp phần tạo nên bản sắc khu phố cổ. Và Miên ước sao một ngày nào đó có thể trở về tuổi thơ để sống tiếp những mảng hạnh phúc trọn vẹn.

Bất chợt, Miên nhận ra cách mình chừng 15 mét dường như có một anh chàng nhiếp ảnh đang âm mưu chụp một bức ảnh mà nhân vật chính chắc chắn là Miên chứ không ai khác. Miên vẫn giả đò ngây ngô nhìn về phía mặt hồ dù rằng trong đầu chỉ xoay quanh một ý nghĩ duy nhất " có gì đặc biệt không khi anh và cô là hai người xa lạ giữa Hà Nội này ". Nhưng mọi việc diễn ra không như Miên dự đoán. Cô thấy anh mạnh dạn tiến thẳng đến chỗ cô ngồi, tất nhiên cô vẫn giữ vẻ ngây ngô như không biết gì. Một giọng miền Nam cất lên nhẹ nhàng.

- Ngay khi nhìn thấy em ngồi bên Hồ Gươm giữa con đường đầy hoa, anh đã biết mình chắc chắn phải lưu lại khoảnh khắc này.

- Vậy anh chụp xong chưa, cho em xem với được không ?

- Tất nhiên là được ! - Anh lúng túng cho Miên nhìn vào ống kính. Miên thấy mùa thu Hà Nội qua lăng kính dường như khác hẳn, đẹp hơn rất nhiều. Cô chợt à lên.

- Bức ảnh đẹp quá !

Nhưng ngay lập tức Miên nhìn sang anh." Không phải em khen mình đẹp đâu mà là anh chụp hình tuyệt quá ".

- Không đâu, bức ảnh này không thể đáng yêu như em được, anh đã chụp hàng trăm bức ảnh rồi, kinh nghiệm cho anh biết em chính là cô bé xinh xắn nhất khiến anh không thể dừng mắt khi cầm máy trên tay.

Cô ngạc nhiên nhìn anh, thầm nghĩ, đúng là mọi tên con trai trên thế giới này đều biết dùng những lời hay ý đẹp khi đứng trước con gái.

Sau lần đầu tiên ấy, Miên và anh quen nhau. Vẫn là những buổi trò chuyện không dài nhưng lại đầy ý nghĩa. Rồi đến một ngày Miên nhận ra mình đã gặp được một người thú vị. Trong cuộc đời này sẽ không nhiều lắm đâu những lần bạn tình cờ quen với một người như thế. Một người mà khiến bạn nhận ra đây chính là người mà bấy lâu nay mình đang tìm kiếm. Anh chàng nhiếp ảnh tên Khoa, anh đến Hà Nội là để lấy cảm hứng cho bài tốt nghiệp sắp tới. Thật lạ là khi Khoa và Miên đều sống trong một thành phố ồn ào, náo nhiệt nhưng lại gặp nhau ở một miền đất khác khi biết Miên cũng đến từ Sài Gòn. Anh mỉm cười.

Hồ Gươm

- Biết đâu trước đây anh và em đã gặp nhau ở đâu đó rồi cũng nên, chẳng hạn như tình cờ ghé vào nhà sách, siêu thị hay cũng có thể là cùng đi trên một chuyến xe buýt chiều cuối tuần.

Nghe Khoa nói, Miên liền hỏi lại.

- Nếu vậy tại sao đến bây giờ chúng ta mới gặp nhau.

Lúc đó Khoa đã không trả lời câu hỏi của Miên, dẫu sao thì đó cũng chỉ là một câu hỏi không có đáp án. Phải chăng vì mảnh đất này đã in dấu rất nhiều những cuộc gặp gỡ thú vị, như mối tình của bố mẹ cô chẳng hạn.

Dù đây không phải là lần đầu tiên đến Hà Nội nhưng đây là lần đầu tiên khiến Miên thấy hạnh phúc nhất. Những buổi sáng nắng mai, cô lại gặp anh trên con đường hoa sữa. Chút nắng vàng rực rỡ ngoài kia cũng trở nên dịu dàng khi phố bước vào mùa hoa. Miên thấy thời gian như ngừng lại, cảnh vật cũng đáng yêu hơn. Từ dạo đó cô biết thêm một loài hoa đẹp giữa lòng thủ đô. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cả tán lá xanh um bỗng bừng lên sắc trắng khiến người qua đường phải ngỡ ngàng dừng chân tự hỏi. Phải chăng đất trời đã chọn riêng loài hoa này để thả xuống lòng thủ đô ngọt ngào. Miên thích nhất là nhìn Khoa vác chiếc máy ảnh cũ kỹ lang thang phố ngắm hoa sữa và bâng quơ những câu chuyện không đầu không cuối, thích cái nắm tay nhẹ nhàng giữa những ngày mùa thu, thích nụ cười rạng rỡ của Khoa trong một chiều mưa và thích nhất là đôi mắt anh. Đôi mắt sâu thăm thẳm mà mỗi lần nhìn vào đó Miên lại ngỡ như mình đang lạc vào đại dương mênh mông. Và Miên chợt nhận ra mình đã yêu anh, từ lúc nào cô cũng không biết nữa. Hình ảnh anh đứng bên bờ hồ chăm chú nhìn gì đó khiến cô liền quay sang anh, giọng lém lỉnh.

- Nói cho em biết đi, anh ước gì thế?

- Anh không ước gì hết, anh chỉ nghĩ sang năm mình sẽ trở lại nơi này. Hà Nội là vùng đất mà chỉ cần ghé một lần người ta chắc chắn sẽ muốn quay lại.

- Anh nghĩ vậy thật sao ?

- Ừ, biết đâu năm sau anh và em sẽ đi Hà Nội cùng nhau và lại có những kỷ niệm đẹp như thế này. Nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại nhau, anh tin là như vậy đó.

Câu nói của Khoa đơn giản nhưng Miên thấy một cảm giác ấm áp đang len nhẹ vào lòng. Anh nhìn cô mỉm cười. Giây phút đó Miên đã tin rằng đây không phải là những rung động đầu đời của tuổi mới lớn mà mối quan hệ này sâu sắc hơn cô nghĩ.

Sau một buổi sáng lang thang cùng Khoa qua những con phố cũ kỹ của Hà Nội, Miên trở về phòng và thấy bố đang xếp đồ đạc vào vali. Miên ngạc nhiên.

- Bố đi đâu vậy bố, theo kế hoạch phải năm ngày nữa chúng ta mới đi mà.

- Chúng ta về Sài Gòn con à, bố có chuyện gấp lắm, bố đã đặt vé rồi.

mùa nhớ

Ngay lập tức Miên chạy nhanh ra khỏi phòng. Đằng sau vẫn còn nghe tiếng bố dặn dò giờ bay. Cửa phòng Khoa đóng kín, anh ấy vẫn chưa về. Miên nhìn đồng hồ, cảm giác hụt hẫng. Sao cuộc đời lại cho cô gặp anh để rồi khiến cả hai lạc mất nhau thế này.

Mùa thu trôi qua, thời gian bước đi chẳng bao giờ ngoái lại vương vấn điều gì. Một buổi tối của tháng chạp lạnh lẽo. Miên lang thang trên đường. Giữa lòng phố Sài Gòn ồn ào, náo nhiệt, cô lại nhớ tiếng bước chân vội vã khắp phố phường Hà Nội, nhớ những phút giây trầm ngâm bên cạnh thật nhiều bộn bề, nhớ hương thơm dịu dàng và màu trắng tinh khôi mỗi mùa hoa sữa về, nhớ quán cafe nằm trên một căn gác nhỏ xíu nhìn ra cầu Thê Húc cong cong, nhớ thứ ánh sáng vàng của những ngọn đèn đường về đêm và nhớ vị ngọt tê tê nơi đầu lưỡi mỗi khi cắn miếng kem Tràng Tiền cùng với anh.

Không ai biết liệu họ có còn gặp lại nhau hay không. Cuộc sống là thế, có những cuộc gặp gỡ tình cờ thú vị, có những điều bất ngờ lại ngọt ngào hạnh phúc và có cả sự trớ trêu lạ lùng. Nhưng một điều chắc chắn là cả Miên và Khoa đều sẽ nhớ về những kỷ niệm ngày ấy như một khoảnh khắc, một dấu ấn đẹp của tuổi thanh xuân. Có đôi khi một cách tình cờ, cả hai cùng đi trên một chuyến xe buýt chiều cuối tuần chật kín người. Cô ngồi trước, tai đeo headphone, đắm chìm trong âm nhạc. Còn anh ngồi ở dãy ghế sau, mắt lơ đãng nhìn những con đường lướt qua vội vã. Cả hai tưởng như đã gần lắm rồi nhưng chưa bao giờ họ gặp lại nhau. Sài Gòn lúc nào cũng thế, người người cứ đi ngang qua như chưa hề quen biết.

Mười bảy tuổi, Miên không đủ lớn để trải việc đời, nhưng mười bảy tuổi Miên đã biết nhớ về một nơi nào đó, biết thương một người nào đó. Có thể là mảnh đất đã có quá nhiều kỷ niệm hoặc cũng có thể là người đang ở rất gần bên cạnh cô nhưng chưa bao giờ gặp lại. Nhưng hơn hết, cô hiểu. Có một Hà Nội giữa lòng Sài Gòn, thân thương và ấm áp như thế…
  • Phong Lin


Click vào đây để theo dõi thông tin chi tiết


Để những câu chuyện, tâm sự và phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của blogradio.vn. Bạn đừng quên địa chỉ email blogradio@dalink.vn và trên website blogradio.vnblogviet.com.vn.

yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Cậu biết không, tớ đã đứng trước gương hàng trăm lần, rồi tự tưởng tượng trước mặt tớ là cậu. Và tớ sẽ nói hết cho cậu biết rằng tớ đã thích cậu nhiều như thế nào. Nhưng khi thực sự bắt gặp ánh mắt cậu, bao lời văn mà tớ đã chuẩn bị như bốc hơi mất chẳng còn lại gì

Tiếng lòng anh

Tiếng lòng anh

Thơ hát nhỏ nhỏ trong miệng, cô nghe như những âm điệu thiết tha nhất từ chính trái tim anh đang truyền từng nhịp từng nốt qua tim cô.

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Những cuốn sách này ít nhiều làm thay đổi bản thân người nghệ sĩ, giúp họ xoa dịu nỗi đau và là niềm cảm hứng để họ tạo nên những kiệt tác.

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Để chờ đón những ngày nghỉ lễ thật tuyệt vời, hãy xem dự báo cuộc sống của 4 con giáp này có gì thay đổi bất ngờ.

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Bình tĩnh! Chậm lại thật sâu rồi bản thân sẽ tự phát hiện ra những giá trị cốt lõi, những tài năng và điểm mạnh của mình để vun trồng, bồi đắp và tu dưỡng. Chính những giá trị ấy sẽ đưa chúng ta vào một chu kỳ tuần hoàn mới của cuộc sống

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Về nhà cô đúng thực là một nàng công chúa, không nhà cao xe sang hay khoác lên người bộ váy lấp lánh. Nơi đây chỉ là một vùng quê với con đường nhỏ rợp hàng cây xanh, căn nhà cây được ba cô giữ gìn từ thời ông nội tới giờ. Nhưng nơi đây có những không khí yên bình và những người quý giá nhất đối với cô.

Tình ban đầu

Tình ban đầu

Nụ cười trong như ánh nắng ban mai Cho hồn em thơ thẩn buổi bình minh

Có một người lạ làm em yêu đến đau lòng

Có một người lạ làm em yêu đến đau lòng

Trái đất hình tròn mà sao mãi em chẳng gặp lại anh. Người ta nói nếu hai người là của nhau thì đi một vòng cũng sẽ quay về bên nhau, có lẽ em và anh mãi chẳng phải là của nhau. Nếu có gặp lại chắc có lẽ cũng như người xa lạ phải không anh?

Big Five - Mô hình tính cách với 5 yếu tố lớn: Bài trắc nghiệm giúp bạn nhận biết bản thân và tận dụng thế mạnh của mình để phát triển mạnh mẽ

Big Five - Mô hình tính cách với 5 yếu tố lớn: Bài trắc nghiệm giúp bạn nhận biết bản thân và tận dụng thế mạnh của mình để phát triển mạnh mẽ

Mô hình tính cách Big Five này nói rằng tính cách có 5 yếu tố cốt lõi: Cởi mở, Tận tâm, Hướng ngoại, Dễ chịu và Bất ổn cảm xúc.

back to top