Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hạnh phúc trong tay mình

2018-01-08 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Tình yêu là như thế, có thể bắt đầu bằng chia ly và đau thương nhưng những người yêu nhau cuối cùng sẽ lại về bên nhau. Chỉ cần giữa anh và em mỗi người chịu bỏ đi một chút cái tôi ngông cuồng, bỏ đi chút yếu đuối thì cả hai sẽ cảm thấy bình yên. Trong câu chuyện tình yêu của anh và em sẽ không có kẻ bất hạnh, không có kẻ bị bỏ rơi, chỉ đơn giản là hạnh phúc chưa đến và chưa gặp được đúng người.

***
blog radio, Hạnh phúc trong tay mình

Mùa đông – tình yêu và những cuộc chia ly

- Anh à, mình chia tay đi.

Anh có lẽ vẫn còn sững sờ trước câu nói ấy. Anh nhìn cô rất lâu tựa như đang chờ đợi một điều gì đó. Nhưng cuối cùng chẳng có một câu nói nào được thốt ra cho đến khi cô gái khuất sau giàn hoa tường vi đỏ. Cứ như vậy cô mang luôn cái dáng lưng cao gầy của mình cùng màu hoa rực rỡ ấy bước ra khỏi cuộc đời anh. Dứt khoát và không lưu lại dấu vết.

Cô ngồi trên tấm thảm nhỏ cạnh cửa sổ, đưa mắt nhìn về phía xa xa, nơi những đống tuyết nhỏ còn đọng lại trên cành rẻ quạt khẳng khiu. Cô thích ngồi đây mỗi buổi chiều. Sau khi trận tuyết lớn ngừng rơi khắp nơi sẽ là một màu trắng xóa, để rồi sau đó những lữ khách đi ngang qua sẽ để lại dấu chân hằn trên nền tuyết nguyên sơ dọc theo con đường dẫn thẳng đến thành cổ Osaka. Chẳng hiểu sao cô lại thích cảm giác ấy như vậy, phải chăng những dấu chân in hằn trên nền tuyết kia tựa như những bước chân của anh đã từng bước vào trái tim của cô?

Gió lạnh vờn qua chóp mũi như mang tâm hồn cô trở về lại tuổi đôi mươi, khi mà trái tim lần đầu đập lạc nhịp lúc nhìn thấy bóng hình của ai đó, hay mỉm cười ngây ngô biết rằng mình đã trở thành một phần nào đó của ai kia.

Tuổi hai mươi, lần đầu tiên trái tim cô không nghe lời của lý trí. Trái tim cô thèm khát yêu thương, mong muốn mãnh liệt được ai đó che chở. Nhưng anh đâu hề biết cô vốn là một cô bé lớn lên trong sự đơn độc và tổn thương vậy nên vỏ lọc kiên cường của cô sẽ khiến lý trí trở nên mạnh mẽ. Vậy đấy, cô đã lựa chọn chia tay anh.

Một giọt nước mắt rơi bên khung cửa gỗ, cô vội lau khô đi trước khi có người nhận ra sự hiện diện của nó. Đã hai năm trôi qua nhưng những ký ức ấy vẫn vẹn nguyên không vết xước. Làm sao đây khi cô không thể nào gạt đi hình bóng anh! Cô ghét anh, ghét cái cách anh nắm lấy tay cô, mang cho cô hơi ấm rồi nhẹ nhàng bước vào trái tim cô. Cô ghét anh vì anh nhận ra cô yếu đuối. Cô ghét anh vì những hứa hẹn về một ngôi nhà nhỏ và những đứa trẻ đã làm cô siêu lòng để một ngày chợt giật mình nhận ra mình đã khác, không còn là kẻ cao ngạo luôn làm chủ được suy nghĩ của bản thân, không còn niềm tin vững chắc vào những mục tiêu đã đặt ra cho tương lai.

Không được rồi, phải chia tay anh thôi!

Là cô sợ bản thân yếu đuối sẽ bị sự đơn độc và tổn thương nuốt chửng, sợ trở thành kẻ lệ thuộc và tình yêu – kẻ mà trước đây cô không bao giờ muốn trở thành. Đó là lý do chia tay thực sự ẩn dấu đằng sau câu nói ngắn gọn: “Anh à, vì chúng ta không hợp nhau”.

Cô gái đưa bàn tay nhỏ dấu sau đôi găng tay dày cộm đóng kín ô cửa sổ nhỏ sau đó sắp xếp lại từng quyển sách cũ lên trên kệ theo trật tự, tựa như cái cách cô đang cố gắng xắp xếp các ký ức về anh để không còn nhức nhối nơi lồng ngực nữa.

Tiệm sách cũ Natsukashi yên vị bên cạnh con dốc dẫn thẳng đến thành cổ Osaka. Lối kiến trúc Nhật Bản cổ xưa khiến nó khoác lên mình vẻ đẹp cổ kính và thực sự khác biệt. Trong tiếng nhạc du dương không lời từ những bản tình ca của nhạc sĩ Yurima vài vị khách vẫn yên vị lật từng trang sách cũ và nhâm nhi tách trà nhỏ đang tỏa hương nghi ngút. Thỉnh thoảng có người hơi nghiêng đầu, chân mày chau lại như đang chiêm nghiệm điều gì đó từ những trang sách. Bầu không khí yên tĩnh kéo dài cho đến khi xuất hiện tiếng dép gỗ lộc cộc từ cầu thang vọng xuống. Người phụ nữ lớn tuổi khoác trên mình bộ Kimono màu tím nhạt chậm rãi bưng một bình hoa nhỏ đặt trên bàn gỗ ở giữa gian phòng.

- Namida, cháu thêm chút lá trà vào ấm nhé, mùi trà có vẻ đã nhạt đi rồi.

Giọng nói đậm chất Osaka có chút nhanh và khó nghe nhưng không khó để đoán được ý của bà. Bà Makino là chủ nhân của tiệm sách cũ Natsukashi, đồng thời là người của dòng họ Minamoto - một dòng họ danh giá của Nhật Bản. Bởi vì thế mà chất quý tộc hiện rõ qua từng hành động tỉ mỉ hay trong từng thanh âm điềm đạm. Chồng của bà là một nhà sử học chuyên nghiên cứu về giá trị văn hóa truyền thống Nhật Bản. Tuy rằng mới chỉ nghe câu chuyện về ông qua lời kể của bà không quá hai lần nhưng cô có thể cảm nhận được ông chính là người mà bà đã dành cả cuộc đời để yêu thương.

blog radio, Hạnh phúc trong tay mình


Buổi chiều ở Osaka trôi qua nhanh chóng, người cuối cùng trong cửa tiệm cũng rời khỏi. Như thường lệ cô sẽ xắp xếp lại mấy chồng sách sau đó đóng cửa tiệm rồi đi lên trên. Gian phòng nhỏ nằm ở tầng hai vừa đủ chỗ cho một chiếc giường và một kệ sách đựng đầy những quyển sách dày cộm, ấy thế lại là nơi ấm cúng nhất cô thuộc về.

Căn phòng nhỏ có một cửa sổ bằng gỗ, không lớn lắm nhưng đủ để một cô gái có thể tựa đầu vào khung cửa nhìn về nơi xa xăm. Mùa đông ở Osaka không quá rét buốt nhưng về đêm nhiệt độ ngoài trời có thể xuống tới âm độ. Dù là xuân hạ thu hay đông, dù là thời tiết lạnh giá hay ấm áp thì một thói quen đã không thể nào thay đổi đó là vào mỗi đêm cô đều mở tung cánh cửa sổ, nhìn về phía thành cổ Osaka lấp lánh ánh đèn. Nơi ấy có ánh sáng rực rỡ, có một ký ức đẹp đẽ và vẹn nguyên.

Tiếng cửa sổ mở tung khiến cô giật mình. Ở căn phòng bên cạnh, Bà Makino đang cầm trên tay tấm ảnh cũ và nhìn về nơi đang rực sáng lung linh giữa trời đêm ấy. Có lẽ ở nơi đó đang cất giấu thứ mà ai ai cũng muốn đem ra gặm nhắm lúc cô đơn – ký ức. Bà Makino tựa đầu vào khung cửa sổ rất lâu, dẫu cho những cơn gió rét buốt tạt vào da thịt bà cũng không muốn đóng cánh cửa ấy lại.

- Bà Makino, cháu vào trong được không?

Được sự đồng ý của bà cô khẽ mở cửa. Mặc dù đã bước vào căn phòng này nhiều lần nhưng cảm giác so với lần đầu tiên không có gì thay đổi. Mọi vật dụng đều đã trở nên cũ kỹ nhưng không thể phủ nhận cái cảm giác nghèn nghẹn và tiếc nuối khi nhìn vào chúng.

- Chồng của bà, ông ấy rất thích ngắm nhìn tòa thành Osaka về đêm. Ông ấy từng hứa một ngày nào đó sẽ cùng bà đứng trên lầu cao nhất của tòa thành và nhìn về phía ngôi nhà nhỏ của cả hai. Nhưng cái gọi là ngày nào đó đã không bao giờ đến.

Lòng cô như xiết lại, càng không thể mở lời, chỉ biết bước đến bên cạnh bà Makino cùng bà nhìn về phía ấy. Cơn gió rét mùa đông xuyên qua lớp áo khoác dày khiến toàn thân cô run lên cầm cập, nhưng cô vẫn đứng đó, kiên nhẫn lắng nghe những câu chuyện thỉnh thoảng bị đứt đoạn về người đàn ông mà bà đã dành cả cuộc đời để yêu thương.

- Bà không thích mùa đông chút nào. Vì mùa đông đã mang ông ấy ra đi mãi mãi. Thế nhưng cũng chính vào mùa đông bà lại cảm thấy ấm áp, vì trong lúc lạnh lẽo nhất những ký ức về ông ấy lại hiện lên mãnh liệt nhất. Bà sẽ thay ông ấy ngắm nhìn tòa thành Osaka mỗi tối, sẽ đứng trên tầng cao nhất của nó để ngắm nhìn ngôi nhà nhỏ của hai người, dù là xuân hạ thu hay đông thì ngôi nhà của này vẫn rất đẹp và ấm áp.

Trong câu chuyện của bà không có kẻ bất hạnh, chỉ có kẻ hạnh phúc, không có người bị bỏ rơi, chỉ có người ở lại và thay người kia sống tiếp quãng đời còn lại. Phải yêu đậm sâu bao nhiêu mới có thể bỏ qua tất cả những mất mát và tổn thương để cuối cùng trong trái tim chỉ còn cất giữ những hồi ức tốt đẹp để sống thật bình yên? Cô không biết vì cô đã không làm được điều ấy. Cô đã không đủ yêu anh đậm sâu để có thể bỏ qua tất cả, hoặc là cô đã không đủ mạnh mẽ để vượt qua, hay là vì trong quá khứ người cha mà cô từng yêu thương đã vứt bỏ gia đình chỉ vì những cám dỗ bên ngoài? Cô ghét mùa đông, vì mùa đông đã mang mẹ đi rất xa, mang luôn cả anh ra khỏi cuộc đời cô. Trong ký ức đa phần là gam màu tối ấy, mùa đông chỉ là mùa của mất mát và những cuộc chia tay không hẹn ngày gặp lại.

Mùa xuân – Chàng trai bước đến từ phía hoa anh đào

Mùa xuân đến mang đi cái rét buốt của mùa đông, mang đi cả những vệt màu buồn trên bầu trời. Trong biển hoa anh đào và ánh dương rực rỡ, tòa thành Osaka hiện ra hiên ngang và sừng sững như minh chứng của sự trường tồn vĩnh cửu, cũng giống như những ký ức tươi đẹp mà người ta gửi gắm vào nơi ấy sẽ luôn tồn tại bất chấp thách thức của thời gian.

Hôm nay bà Makino mặc một bộ Kimono màu xanh ngọc, điểm xuyết trên ống tay áo là một cành anh đào nở rộ. Những ngày đầu xuân mọi người sẽ có chút bận rộn nhưng không vì thế mà tiện sách cũ Natsukashi vắng bóng người. Họ đến đây để tìm chút bình yên giữa cuộc sống bừa bộn, vừa có thể chiêm nghiệm cuộc đời qua những trang sách, vừa có thể thưởng thức tách trà thoang thoảng hương thơm được pha theo phong cách quý tộc.

Cô cho thêm chút lá trà vào ấm theo sự hướng dẫn tỉ mỉ của bà Makino, cho đến khi cảm nhận được mùi vị của trà đã đạt tới mức hoàn hảo bà mới khẽ gật đầu hài lòng. Không thể phủ nhận bà Makino là một người cực kỳ tỉ mỉ, nhưng cũng không vì thế mà bà khiến cô cảm thấy áp lực. Khi cô mới đến Nhật với vai trò là một du học sinh cô đã được bà Makino nhận vào làm việc tại tiệm sách cũ Natsukashi. Tiêm sách được thiết kế theo phong cách khác biệt, là sự kết hợp giữ một phòng trà và một thư viện. Hai tháng sau đó cô đã chuyển đến ở cùng bà. Từ hai người không quen biết một thứ gọi là cơ duyên đã mang bà Makino và cô đến bên cạnh nhau, để rồi có thể chia sẻ câu chuyện của đời mình cho đối phương.

blog radio, Hạnh phúc trong tay mình


Cô mặc bộ Yukata màu hồng họa tiết hoa anh đào đứng bên cạnh chiếc bàn nhỏ đặt cạnh cửa ra vào giúp những vị khách đến đây treo áo khoác vào vật dụng vào một kệ riêng. Thỉnh thoảng cô lại cúi đầu chào họ bằng tiếng Việt và cả hai cùng bật cười thích thú. Đó là nụ cười an yên mà ấm áp vô cùng khiến cho mùa xuân và những cánh hoa anh đào trở nên rực rỡ hơn.

Những vị khách đã yên vị trong thế giới riêng của mình và cô cũng nên bước ra khỏi cánh cửa kia để ngắm nhìn cả thế giới đằng sau những cánh hoa anh đào. Hàng hoa anh đào đối diện cửa tiệm có một sức hấp dẫn lạ kỳ khiến cô phải nhìn chăm chú rất lâu, rồi thỉnh thoảng lại nhắm mắt hít thở thật sâu và dang rộng hai tay đón những cánh hoa vào lòng. Mùi thơm thoang thoảng quyện vào cơn gió se lạnh khiến tâm hồn cô thật bình yên, không có cảm giác cô đơn hay lạc lõng giữa biển người. Cô thuộc về nơi này.

- Xin chào, rất vui khi gặp bạn.

Ngữ điệu này không phải của người bản địa, cách phát âm vẫn còn hơi cứng và không dứt khoát, có lẽ là của một anh chàng du học sinh nào mới qua đây thôi. Không thể phủ nhận cô có chút hồi hộp và mong chờ về người trước mặt. Biết đâu khi mở mắt ra cô sẽ nhìn thấy một anh chàng cao lớn điển trai, hoặc một cậu mọt sách với đôi mắt kính dày cộm. Một mối quan hệ mới cho một năm mới là điều cực kỳ đáng mong đợi. Cơn gió nhẹ cuốn theo những cánh hoa anh đào bay vút lên trời cao. Vài cánh hoa nhỏ vương vấn đậu trên mái tóc khẽ rối bời của người đàn ông cao lớn đứng trước cửa tiệm.

Cô từ từ mở mắt. Người đàn ông cao lớn với mái tóc bồng bềnh điểm vài cánh hoa anh đào, chiếc áo khoác đen và cái khăn quàng cổ huyết dụ tôn lên vẻ trầm tính và trưởng thành xuất hiện trước mắt cô. Là anh, người đã nhẹ nhàng bước vào trái tim cô và trú ngụ luôn nơi ấy. Thời gian trôi qua tưởng chừng sẽ làm phai mờ đi hình bóng của anh trong trái tim cô nhưng biết làm sao đây khi điều ấy là không thể.

Cứ như thế những cánh hoa anh đào đã mang anh đến đây, để rồi thêm một lần nữa trái tim cô như quặn thắt. Biết làm sao đây khi cô yếu đuối, phải làm sao khi một lần nữa cô sợ mất đi chính bản thân mình?

- Xin chào, rất vui khi gặp lại em.

Vẻ mặt thất thần của cô khiến anh có chút bối rối, vội đưa tay lên phủi nhẹ những cánh hoa anh đào đang vương trên mái móc. Anh nhìn vào mắt cô và nở một nụ cười tựa như ánh nắng ban mai sau đó mở một câu chào bằng tiếng Nhật không chuẩn ngữ âm.

Trong ký ức của cô anh là một anh chàng sinh viên năm cuối khoa thương mại quốc tế với khả năng tiếng Anh vượt trội, còn cô là sinh viên năm nhất khoa Nhật Bản học và đương nhiên cô cũng có niềm tự hào của riêng mình, với tấm bằng N1 tiếng Nhật cô có thể tự tin bước đi bên cạnh anh mà không sợ bị kẻ khác đánh giá. Nhưng mà sự tồn tại của một mối quan hệ đâu thể dựa trên sự cân bằng về tài năng ấy. Minh chứng là cô và anh đã chia tay rồi đấy thôi.

- Chào anh, đã lâu không gặp. Rất xin lỗi anh, tôi phải vào trong làm việc tiếp rồi nên không thể nói chuyện lâu hơn.

Anh chăm chú lắng nghe từng lời cô nói, vẻ mặt có chút căng thẳng. Mãi cho đến khi cô định quay người bước vào trong anh mới kéo cánh tay cô lại. Cô nhìn anh vẻ ngượng ngùng có thêm chút tức giận. Vì sao anh lại xuất hiện ở đây? Anh có biết rằng sự xuất hiện của anh sẽ khiến cô trở nên yếu đuối hay không? Anh có biết điều cô cần nhất bây giờ là sự mạnh mẽ để có thể vượt qua quãng đường gian nan sắp tới hay không? Tại sao anh không thể hiểu được ý tứ của cô qua câu nói vừa rồi chứ?

Cô nhìn thẳng vào mắt anh chờ đợi, có thể là chút kiên nhẫn ít ỏi để lắng nghe anh trả lời câu hỏi vì sao anh lại xuất hiện ở đây.

Anh lại bối rối đưa tay lên phủi mấy cánh hoa anh đào, từng lời phát ra có chút khó khăn.

- Xin lỗi em, anh chỉ nghe được câu đầu tiên em nói rằng: “Chào anh, đã lâu không gặp…”, câu tiếp theo thì hơi khó nghe một chút, em có thể nói lại chậm hơn hoặc dùng loại ngôn ngữ nào đó dễ hiểu hơn như tiếng Việt hay tiếng Anh chẳng hạn.

Cô không ngờ tới sẽ có tình huống như vậy xảy ra. Là anh giả vờ không nghe được hay đây đúng là tình huống dở khó dở cười của lần đầu gặp lại? Nếu là trước đây cô sẽ phì cười sau đó ngẩng cao đầu phát âm thật chậm như một cách khiêu khích đối phương nhưng hiện tại cô làm sao có thể cơ chứ. Cô nhìn anh một cách ngờ vực.

- Em biết đấy, dù đã cố gắng rất nhiều nhưng anh chỉ có thể đạt được tấm bằng N4 tiếng Nhật để đủ điều kiện học cao học chứ anh đâu phải người có trình độ thượng cấp giống như em đâu.

Anh làm vẻ mặt vô tội nhìn cô. Một câu tiếng Việt đủ dài để giải thích cho tình trạng éo le của mình. Chẳng hiểu sao cô lại không thể cầm lòng mà bật cười trước vẻ mặt vô tội ấy. Lần đầu gặp mặt cô đã thua anh mất rồi.

blog radio, Hạnh phúc trong tay mình


Cuối hạ đầu thu - Tình yêu tựa chiếc lá phong rực rỡ

Khi những cánh hoa anh đào cuối cùng bị gió cuốn đi cũng là lúc mùa hè đã đến với Osaka, và khi chiếc lá đầu tiên chuyển mình thành màu đỏ rực nghĩa là mùa thu đã đến rồi. Cũng như bao ngày tiệm sách cũ Natsukashi vẫn luôn mở cửa đón chào những vị khách muốn tìm kiếm sự bình yên. Một mùa hè trôi qua với quá nhiều sự khác biệt. Không còn là những buổi đạp xe một mình từ trường về tiệm sách, cũng không còn những buổi chiều mở cánh cửa sổ gỗ nhìn về thành Osaka với đống ký ức bừa bộn. Thay vào đó là chuỗi ngày giở khóc giở cười khi tình cờ gặp ai đó và với một đống lý do được đưa ra như anh vừa tình cờ đi ngang qua đây, hoặc giáo sư khuyên anh nên đọc nhiều sách hơn mới có thể đọc sách chuyên ngành tiếng Nhật, hoặc là vì em là người duy nhất kiên nhẫn dạy anh nói tiếng Nhật…

Chẳng biết từ bao giờ tiệm sách Matsukashi có thêm một nhân viên không chính thức, là một chàng trai người Việt cực kỳ vui tính và hài hước khác hẳn với vẻ ngoài trưởng thành và chững chạc. Thỉnh thoảng mọi người sẽ được một pha cười hài hước khi nghe anh phát âm nhầm lẫn. Giả dụ như vào một buổi sáng đầu mùa thu khi cô mặc một bộ Yukata màu lá phong đỏ, anh tỏ ra rất thích thú và nói rằng: “Kowaii desu ne!”. Anh đâu ngờ được rằng sau khi nói xong mọi người trong quán đều bật cười, còn cô thì vẻ mặt không biết nên khóc hay nên cười. Lúc đó anh mới gãi đầu bối rối phát hiện mình đã nói nhầm, sau đó vội vàng sửa lại: “Ah, Kawaii desu ne!”. “Kowaii desu ne - kinh khủng quá” và “Kawaii desu ne - dễ thương quá”, một sự nhầm lẫn không thể nào tồi tệ hơn.

Vào một ngày đầu mùa thu, khi mà tất cả mọi nẻo đường của Osaka đều được bao phủ bởi lá phong đỏ thẫm và lá rẻ quạt vàng ánh thì tòa thành Osaka vẫn đứng sừng sững giữa những gam màu rực rỡ ấy. Từ hướng của tiệm sách nhìn đến trông tòa thành cứ như một tòa lâu đài được xây dựng riêng để cất dấu những bản tình ca màu đỏ thẫm vậy.

Hôm nay vẫn như mọi ngày, anh bước vào tiệm sách với vẻ mặt vô cùng háo hức, nhưng người đầu tiên anh nói chuyện không phải là cô mà là bà Makino. Khi bà Makino đang cắm vài cành phong lá đỏ và một vài bông hoa cúc trắng vào bình anh đã bước đến và nói nhỏ vào tai bà. Cô biết bà đang kiên nhẫn lắng nghe anh nói tiếng Nhật bằng một âm điệu không chuẩn và sau đó cười lớn khi đã hiểu hết tất cả mọi chuyện, vỗ vỗ vào vai anh tựa như đang khích lệ anh làm điều gì đó. Bà ngắt một lá phong nhỏ trong bình sau đó bước đến cạnh cô và nói với những câu rất dài bằng giọng Osaka đăc trưng, vẫn là thanh âm điềm đạm và đậm chất quý tộc.

- Namida, hạnh phúc nằm trong tay cháu, hãy nắm giữ thật chặt. Cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra cháu cũng phải thật mạnh mẽ và kiên cường, đừng trốn chạy hãy đương đầu với nó. Sau tất cả cháu sẽ cảm thấy bình yên.

Từ khi bàn tay bị anh nắm lấy và dẫn đi cho đến lúc đứng ở trên tầng cao nhất của tòa thành Osaka cô vẫn không ngừng suy nghĩ về câu nói của bà Makino. Đứng ở nơi này có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố Osaka chìm trong màu phong đỏ thẫm và thấy cả tiệm sách nhỏ yên vị dưới một gốc rẻ quạt già lá cội vàng. Sao mà bình yên đến thế.

blog radio, Hạnh phúc trong tay mình


Lần đầu tiên cô đến đây cùng mẹ vào mùa đông, khắp nơi một màu trắng xóa, khi ấy còn quá nhỏ để cảm nhận được hết cái bình yên khi được đứng cạnh người thân yêu, chỉ thấy mỗi cái rét buốt cắt vào da thịt kia. Cô đã hứa khi lớn lên sẽ dẫn mẹ đến đây vào mùa thu, vì khi ấy cảnh vật sẽ đẹp hơn và thời tiết sẽ ấm áp hơn. Nhưng cô mãi mãi không thể làm được điều ấy vì mẹ đã đến một nơi rất xa. Hôm nay cô lại đứng ở đây nhưng đã không còn là cô của ngày trước, đã đủ lớn để cảm nhận được cái bình yên và hạnh phúc khi được đứng cạnh người thân yêu. Cô sẽ thay mẹ nhìn ngắm Osaka từ nơi này bằng trái tim, để những hình ảnh này, xúc cảm này hằn sâu vào ký ức.

Anh nhìn cô không nói một lời, có lẽ anh hiểu cảm giác của cô lúc này, muốn để mặc cô một lần đối diện với hết ký ức và đau thương trong quá khứ, chỉ khi cô trút bỏ được hết những gánh nặng cô mới có thể mở lòng và cảm thấy bình yên.

Cô vẫn luôn nắm chặt lá phong mà bà Makino đưa. Cô nhìn anh thật lâu, đôi tay nhỏ dấu sau đôi gang tay dày cộm nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay anh rồi đặt lá phong đỏ vào đó.

- Cảm ơn anh vì đã ở bên em. Anh đã nắm lấy tay em rất nhiều lần nhưng em lại chưa từng một lần nắm lấy tay anh. Từ bây giờ em sẽ luôn nắm tay anh thật chặt và không bao giờ buông tay anh một lần nữa.

Anh mỉm cười hạnh phúc và ôm cô thật chặt. Anh đã khóc, giọt nước mắt chỉ có anh mới biết sự tồn tại của nó.

- Cảm ơn em vì đã tin tưởng anh. Cảm ơn em vì đã khiến anh nhận ra rằng mình cần phải mạnh mẽ và trưởng thành hơn để làm điểm tựa vững chắc cho ai đó.

Tình yêu là như thế, có thể bắt đầu bằng chia ly và đau thương nhưng những người yêu nhau cuối cùng sẽ lại về bên nhau. Chỉ cần giữa anh và em mỗi người chịu bỏ đi một chút cái tôi ngông cuồng, bỏ đi chút yếu đuối thì cả hai sẽ cảm thấy bình yên. Trong câu chuyện tình yêu của anh và em sẽ không có kẻ bất hạnh, không có kẻ bị bỏ rơi, chỉ đơn giản là hạnh phúc chưa đến và chưa gặp được đúng người.

© Tử Dạ - blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết CHỈ MUỐN YÊU NHAU BÌNH YÊN THÔI. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

Ở lại hay ra đi

Ở lại hay ra đi

Ngắm nhìn anh - người thiếu niên em thương Cất lên khúc ca ấy Cùng hào vào mơ mộng em của em

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Cuộc hẹn chụp ảnh này, Phong cảm thấy có chút mong chờ. Khi bạn được gặp người tạo ra thứ bạn thích, trong bạn đã tồn tại một sự ngưỡng mộ về tài năng con người đó. Phong nghĩ mình nên kết bạn với anh chàng thú vị này.

Yêu “Nhạt

Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"

Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?

Năm mới xinh tươi

Năm mới xinh tươi

Trong bao bước chân nhẹ êm trên những con đường vắng Năm mới vừa đi qua với giao thừa rộn rã

Hai đầu ngọn sóng

Hai đầu ngọn sóng

Bảo thấy gia đình em rất giống một bài hát mà em hay nghe là “Ở hai đầu nỗi nhớ”, nhưng Bảo lại muốn thêm vào là gia đình có đến ba đầu nỗi nhớ lận. Vì mẹ luôn trong bệnh viện và quay cuồng với những ca cấp cứu với những bệnh nhân còn ba ở ngoài tận khơi xa, chỉ có mỗi Bảo ở nhà và luôn ngồi vào bàn ăn một mình.

Mùa đông dang dở

Mùa đông dang dở

Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường

back to top