Phát thanh xúc cảm của bạn !

Gác trọ mùa đông

2016-12-14 01:17

Tác giả:


blogradio.vn - Bất chợt vài lần cô gái tóc dài ngước lên nhìn nơi tôi đang đứng rồi vội quay người tiếp tục công việc. Tôi không thể nhìn rõ mặt người ấy qua khẩu trang và chiếc nón, nhưng tôi vẫn không dứt được ý nghĩ đó là em...

***

Tôi đi cùng Ngọc Linh ra cổng ngôi nhà trọ. Tâm trạng em không tốt thể hiện qua đôi mắt đỏ hoe và bàn tay đưa lên miệng kìm nén tiếng nức nở. Tôi cầm giúp em chiếc túi xách mà lúc này nó có vẻ quá nặng đối với em. Ra đến đường, Linh còn quay lại nhìn lên phía tầng lầu, nơi có hai phòng trọ của hai đứa sống hơn một năm qua. Tôi cầm tay an ủi nàng:

- Đừng buồn quá! Em về thăm ba rồi khi nào bác khỏe, em trở lên thành phố tiếp tục học. Chúng ta sẽ mau gặp lại nhau thôi em.

- Em linh cảm lần này xa anh sẽ...

Khi nàng chưa kịp nói hết câu thì taxi đến. Tôi mở cửa cho nàng lên xe, đứng nhìn theo đến lúc khuất tầm nhìn.

Tôi đóng chiếc cổng sắt, quay vào nhà, lòng nặng trĩu. Hai vợ chồng bác Tấn chủ nhà đón tôi tại chân cầu thang, bác gái nói:

- Không sao đâu con, người già thì hay đau ốm vặt. Cách đây hơn một năm khi con bé Linh đậu đại học, chính ba nó đến thuê nhà cho con gái mình, trông ông ấy khỏe và thương Linh nhiều lắm!

Tôi cúi đầu cảm ơn vợ chồng bác chủ nhà. Hai bác đều là nhân viên nhà nước đã nghỉ hưu. Gia đình bác ấy có hai người con gái nhưng đều đã lập gia đình ở riêng. Ngôi nhà một trệt một lầu trở nên rộng rãi nên hai bác chỉ xử dụng tầng trệt. Phía trên lầu chia thành ba phòng cho thuê đi bằng cầu thang riêng để mỗi tháng hai ông bà có thêm tiền mua quà bánh cho cháu ngoại. Phòng đầu tiên phía cửa chính là một anh họa sĩ thuê, kế đến là phòng tôi và cuối cùng là phòng của Linh.Tôi vốn là người gốc Đà Lạt nhưng tốt nghiệp kỹ sư xây dựng, tôi ở lại Sài Gòn đi làm cho một công ty liên doanh nước ngoài mới được hai năm nay. Phòng trọ này tôi đã thuê từ thời còn là sinh viên nên thân thiết với bác Tấn như người nhà.

Gác trọ mùa đông

Tôi quen Linh lúc đầu như hai người bạn hàng xóm chung dãy nhà trọ. Mà nói thật lòng, tuy có ba người sống cùng một tầng nhưng anh Minh họa sĩ đã lớn tuổi và ít khi có mặt tại nhà trừ buổi tối. Bởi vậy chỉ có tôi thích hợp làm bạn với Linh. Có thể cùng là những người sống xa quê, xa người thân nên lúc nào rảnh rỗi, hai đứa lại đem ghế ra ban công ngồi trò chuyện rôm rả. Tuổi trẻ có nhiều đề tài để "tám chuyện" lắm. Ngồi nói chuyện suông cũng chán, tôi là một tay chơi đàn guitar cũng khá nên thỉnh thoảng tôi ôm đàn cho Linh hát. Phải công nhận cô bé quê Vĩnh Long có giọng hát thật ngọt ngào của người miền Tây sông nước. Khi đã tin cậy nhau, Linh bắt đầu nhận lời đi uống cà phê, xem phim, nghe ca nhạc vào ngày nghỉ với tôi. Vậy là tôi cũng bớt phải nằm nhà chủ nhật để gặm nhấm nỗi buồn độc thân của mình.

Sau một năm, chúng tôi thành người yêu của nhau. Tôi đã một lần đưa Linh lên Đà Lạt thăm gia đình tôi. Nàng say mê cảnh đẹp của thành phố cao nguyên mang danh "thành phố mộng mơ". Chúng tôi đi dạo trên những con đường rực rỡ màu vàng hoa dã quỳ tháng 11. Linh dựa vai tôi ngồi ngắm máy bay trên đồi thông vi vu tiếng gió, tiếng chim. Nàng bảo nếu có anh họa sĩ Minh đi cùng, nàng sẽ nhờ vẽ cho hai đứa một bức tranh kỷ niệm. Chính tại nơi đây, chúng tôi ước hẹn với nhau khi Linh cầm bằng đại học xong là cưới.

Linh cũng đưa tôi về Vĩnh Long. Đó là những khoảng thời gian khó quên khi tôi được ba của nàng lái xuồng máy cho đi chợ họp trên sông, ăn đặc sản tôm cá mùa nước nổi và biết thế nào là sự hào sảng người miền Tây bên ly rượu đế. Khi ra về, ba mẹ của Linh còn bắt hai đứa đem mấy ký cá khô lên nhà trọ ăn dần.

Bây giờ chỉ còn một mình tôi trong căn phòng mà mỗi ngày em đều qua dọn dẹp giùm. Ra đứng ngoài hành lang, tôi lại nhớ hình ảnh Linh ngồi hát với mái tóc dài ngang vai bay theo gió chiều... Chao ôi! Chỉ mới một ngày thôi mà đã thấy nhớ! Các cuộc điện thoại từ Linh sau đó cho biết tình trạng sức khỏe của ba em không tốt, phải nhập viện. Tôi bảo:

- Hay anh xin phép nghỉ vài ngay về dưới quê thăm bác và gia đình.

Linh bỗng nhiên hốt hoảng, khuyên tôi đừng nghỉ làm gì vì đã có mẹ và nàng chăm sóc ba. Tôi thấy nàng nghĩ thế cũng đúng.

Gác trọ mùa đông

Một tháng trôi qua nhanh...

Tôi vẫn ngày hai buổi đi và về trong căn phòng trọ. Nhiều hôm đang nằm ngủ, tôi như nghe tiếng em mở cửa phòng bên cạnh vội mừng rỡ chạy ra. Nhưng tất cả chỉ là tưởng tượng. Hôm qua bác gái chủ nhà có hỏi tôi đã hết một tháng trừ vào tiền đặt cọc, Linh có dặn tiếp tục giữ phòng cho cô ấy không hay bác cho người khác thuê. Tôi vội vàng đóng cho Linh thêm một tháng tiền nhà nữa mặc dù nàng chưa nói gì về chuyện này. Lý do tôi làm vậy bởi chẳng muốn nghĩ đến tình huống xấu nhất là Linh không trở lại thành phố này nữa! Bây giờ thừa thãi thời gian, tôi bắt đầu nhận lời đi chơi với đám bạn trai đồng nghiệp. Đứa nào cũng chọc ghẹo tôi về giai đoạn vừa qua có tình yêu nên bỏ quên bạn. Khi nghe tôi kể chuyện Linh về quê hơn một tháng nay chưa lên, một đứa đã mạnh miệng nói:

- Vậy là em về quê lấy chồng, bỏ mày rồi Khương ơi! Tao nghe nói dưới quê có phong trào thôn nữ lấy chồng ngoại nhiều lắm.

Tôi hơi bực bội, gắt lên:

- Mày chỉ giỏi đoán mò.Tụi tao yêu nhau lắm, làm sao xảy ra chuyện đó được.

Thế rồi cả bọn cười ha hả. Tôi cũng vui theo. Nhưng khi ra về, chỉ còn một mình nằm trong bóng tối, hình như tôi đang dao động. Đến hôm nay, Linh vắng mặt gần hai tháng. Với một sinh viên đang học năm thứ hai, điều này thật khó chấp nhận. Thậm chí một số trường còn không chấp nhận bảo lưu cho người học năm thứ hai. Cả tuần nay tôi cũng không liên lạc được với nàng. Hai ngày có người tắt máy nhưng sau đó điện thoại ngưng hoàn toàn. Không ổn rồi! Dù đang vào tháng 12 rất bộn bề công việc, sáng mai tôi đến công ty xem có thể xin nghỉ vài hôm về Vĩnh Long thăm gia đình Linh. Chiều hôm sau, vừa dắt xe vào sân thì bác Tấn gọi đưa tôi một phong thư. Người gửi là Linh, đóng dấu bưu điện Vĩnh Long. Tôi về phòng mở ra xem:

"...Khi anh nhận được thư này, em đã có mặt tại Đài Loan. Em trăm lần xin lỗi anh vì chọn cách bỏ đi như thế này, nhưng em không đủ can đảm gặp anh hoặc nói cho anh biết sự thật. Ba em bệnh nặng, phải ra Hà Nội giải phẫu gan mới cứu được. Em phải lấy làm chồng một người nói tiếng xa lạ, về làm dâu tại một phương trời xa lạ để có thêm tiền lo viện phí cho ba. Làm tròn chữ hiếu thì em phải mất anh! Xin anh đừng buồn, hãy quên lời chúng ta đã hứa để anh đi tìm một người con gái khác xứng đáng hơn em. Riêng kỷ niệm của những ngày ta yêu nhau nơi gác trọ, xin anh cho em giữ lại và mang theo..."

Gác trọ mùa đông

Bốn năm sau, tại khu đô thị mới Sài Gòn...

Tôi lấy vợ sau khi Linh bỏ đi được hai năm. Vợ tôi là con một gia đình khá giả, hơn nữa chúng tôi đều chăm chỉ làm việc nên cuộc sống vật chất đầy đủ. Tôi có một cậu con trai đầu lòng khiến hạnh phúc càng tăng thêm. Câu chuyện về một mối tình đầu có kết thúc buồn hình như tôi đã quên lãng thật rồi. Vợ chồng tôi hiện nay sống tại một căn hộ tầng hai khu chung cư cao cấp. Tôi có thú vui mỗi sáng ra ban công hít thở không khí trong lành của một ngày mới, rồi vào bàn ăn sáng trước khi ra xe ôtô đi làm. Thời tiết đang vào cuối đông nên se lạnh. Khoảng hai tháng nay khi đứng trên nhà nhìn xuống, tôi thấy bà Tư là nhân viên phụ trách việc vệ sinh, tỉa cây cắt cỏ tại khu A này có thêm một người phụ nữ trẻ làm chung. Ban đầu tôi chỉ nhìn lướt qua nhưng về sau, vô tình vài lần cô gái này mở khẩu trang, tôi giật mình thấy gương mặt giống Linh quá!

Lý trí mách bảo tôi đã nhầm lẫn bởi vì lúc này Linh đang có mặt tại một căn nhà rất xa nơi đây, bên chồng và những đứa con. Nhưng con tim cứ khiến tôi bán tín bán nghi về người nữ công nhân vệ sinh mới. Tôi tiếp tục đứng trên ban công để hai người phụ nữ làm việc quét đường buổi sáng. Bất chợt vài lần cô gái tóc dài ngước lên nhìn nơi tôi đang đứng rồi vội quay người tiếp tục công việc. Tôi không thể nhìn rõ mặt người ấy qua khẩu trang và chiếc nón, nhưng tôi vẫn không dứt được ý nghĩ đó là Linh.

Ba hôm nay không còn thấy cô gái đi làm cùng bà Tư, tôi bèn đi xuống chỗ bà Tư đang tỉa cây trên dải phân cách. Sau khi nói chuyện xã giao vu vơ, tôi hỏi thẳng sao không thấy cô gái hàng ngày cùng làm với ba nữa. Bà Tư ngừng tay, cười nói:

- Con bé Linh đó hả? Nó là nhân viên mới vào công ty môi trường cây xanh làm vài tháng. Ba hôm nay trên công ty báo sẽ điều người khác đến thay vì nó vừa xin nghỉ việc. Tội nghiệp con bé đẹp ngươi và tốt tính mà kém may mắn. Nghe nó kể trước kia từng trọ ở bên cầu Kiệu để học đai học nhưng cha bệnh nặng phải đi lấy chồng Đài Loan. Sau bốn năm làm dâu xứ lạ, sinh một đứa con, nó bị gia đình chồng ngược đãi nên đã ly hôn và xin hồi hương. Cha mẹ nó mất hết nên lên thành phố mưu sinh, nếu có dư dả sẽ gửi tiền về quê nuôi các em.

Tôi biết chính xác Linh đã về quê hương. Hy vọng suy luận của tôi là đúng: Em sẽ về sống ở nhà trọ bác Tấn vì nơi đó có nhiều kỷ niệm. Dừng xe trước ngôi nhà tôi đã sống, từng yêu, từng chia tay với Linh, cảm xúc trong lòng tôi vui buồn lẫn lộn. Mở cửa bước vào phòng khách, nhìn thấy hai di ảnh trên bàn thờ. Vợ chồng bác Tấn không còn nữa. Một chị khoảng hơn bốn mươi tuổi bước ra. Chị Kim, con gái lớn bác Tấn nhận ra tôi. Hai chị em hàn huyên sau bốn năm không gặp. Tôi hỏi thăm:

- Chị ơi! Chị còn nhớ Linh không? Ngày xưa thuê phòng bên cạnh em đó. Em nghe nói cô ấy vừa lên Sài Gòn làm việc. Linh có đến nhà mình thuê trọ không chị?

Gác trọ mùa đông

Chị Kim gật đầu:

- Có đấy! Linh thuê khoảng hai tháng nhưng vừa trả phòng cách đây mấy ngày. Trước khi đi, nó có gửi chị một bức tranh do họa sĩ Minh vẽ, dặn khi em đến thì đưa cho em. Tại sao Linh biết em sẽ đến vậy? Bộ hai đứa còn quen nhau sao?

- Không chị ạ! Chuyện của tụi em buồn lắm.

...Tôi bước ra xe với nỗi buồn khó tả.

Bức tranh vẽ một đôi nam nữ ngồi bên nhau trên đôi thông nằm im lìm trên tay tôi, nhưng kỷ niệm về những ngày tôi yêu em nơi gác trọ mùa đông này đang sống lại một cách mãnh liệt. Linh ơi! Cảm ơn em đã không gặp lại tôi vì trân trong hạnh phúc gia đình của tôi đang có.

Tiếng chuông giáo đường từ xa vọng lại. Gió mùa đông về lạnh lẽo. Một đôi mắt đầm đìa nước mắt núp sau cửa nhìn theo chiếc xe vừa phóng đi. Đó là Linh...

© Hải Triều – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top