Phát thanh xúc cảm của bạn !

Em đã về rồi đây!

2017-12-01 01:22

Tác giả:


blogradio.vn - Dưới con phố kia, một cặp đôi tay trong tay, dựa sát vào nhau bước đi bình lặng. Hạnh phúc, tình yêu họa chăng chỉ đơn giản thế thôi. Mưa gió mù mịt chẳng thể ngăn cản hai người yêu nhau về bên nhau. Trải qua bao hợp tan, thương nhớ ta chỉ cần biết vẫn có thể nắm tay người thương là đủ.

***

blog radio, Em đã về rồi đây

Đêm nay lại mưa rả rích. Anh dập tắt điếu thuốc đang hút dở, cầm ô bước ra ngoài. Đây là đêm thứ ba đi làm trời mưa. Mưa lạnh ngắt, nặng nề rơi lên tán ô, chảy dọc xuống rồi hòa vào làn nước mỏng trên đường. Anh khẽ quay đầu nhìn về phía bến xe vắng trong ánh sáng đèn đường hắt lại.

Mở cửa vào quán ăn đêm, anh cởi bỏ áo choàng ngoài đã ẩm ướt. Mưa mùa đông càng khiến cho sự lạnh giá thấm vào da thịt. Anh thò tay vào túi lôi chiếc bật lửa ra châm điếu. Anh không thích hút thuốc, cô gái anh yêu cũng không thích mùi thuốc. Nhưng có ai nói không thích thì sẽ mãi mãi không làm đâu. Tháng ngày không cô ấy, anh tràn ngập trong rượu và khói thuốc. Anh ném mẩu thuốc lá vào thùng rác, mùi khói thuốc vẫn quẩn quanh trên áo như kí ức về người con gái ấy vẫn quẩn quanh trong đầu anh. Trời mưa ngoài kia chẳng thể cản được con người ta bước ra đường, hòa mình vào cuộc sống tất bật về đêm. Giống như anh cũng không thể dừng nhớ cô ấy dù hai người đã trở thành hai kẻ hai hai nơi.

Tiếng giày gõ trên nền gỗ kéo anh lại hiện tại. Giờ là 1h sáng khách bắt đầu nhiều thêm. Anh đưa mắt nhìn nhanh ra chiếc ghế trống ngoài kia, rồi quay đầu vào phòng bếp. Anh không biết khoảng cách giữa anh và người con gái anh thương đã xa bao nhiêu.

Ánh đèn cửa hàng ấm áp, qua lớp kính thủy tinh mỏng hắt ra mái hiên, chiếu lên dáng người nhỏ nhắn in bóng đen xuống mặt đất. Chiếc bóng lặng thinh, chỉ nhìn rõ từng nhịp thở nhè nhè. Thoáng chân chừ, bóng dáng nhỏ bé ấy thu chân lại, cầm vội ô, bước nhanh về phía bến xe.

Đã là 7h sáng, cô vẫn cuộn mình trong chăn. Khẽ cựa người, những lọn tóc xoăn dài phủ lên gò má trượt xuống. Dải mây xám ngoài cửa sổ kéo tới càng nhiều, che đi vài tia nắng hiếm hoi buổi sáng. Ánh nắng duy nhất vụt tắt, cả con phố như lịm xuống. Chẳng mấy chốc những hạt mưa lạnh rơi xuống. Vài người đi đường ngao ngán mở chiếc ô mang theo bên mình, dảo bước tới bến xe buýt đã chật ních người.

Xe chậm rãi dừng bến, chiếc cần gạt vẫn đưa qua đưa lại, lau đi những giọt nước li ti. Từng người lên xe vội vã, tránh sự ẩm ướt khó chịu vào ngày mưa. Anh bước xuống xe,ngẩng đầu nhìn qua ô cửa sổ buông rèm tầng 7 của tòa nhà đối diện.

Bước vào thang máy, anh chăm chú nhìn con số hiển thị số tầng tăng dần. Anh cố điềm tĩnh, nắm tay khẽ xiết lại. Trong thang máy có tiếng một cô nhóc 5 tuổi đang ngâm nga hát, đứng sát vào chân mẹ. Người phụ nữ hơi tựa lưng vào thang máy, nhíu mày, thở dài đôi chút thất vọng vì chồng không về, nói vài câu qua điện thoại, rồi cúp máy hẳn.

Cửa thang máy tầng 7 mở. Anh bước ra ngoài. Tiếng hát của cô bé nhỏ dần sau lưng.

Đứng trước cửa phòng số 701, một tay cầm chiếc ô vẫn rỏ từng giọt nước, anh bấm chuông cửa. Không có tiếng người đáp lại, chỉ có vài hồi chuông dội lại trong hành lang vắng, dội vào trái tim đang đập nhanh của anh.

Anh đứng thẳng người, khẽ mím môi, vươn tay bấm chuông lần nữa.Anh sợ hồi chuông dứt cũng như sợ sự im lặng của cô ấy. Nếu như có thể anh chỉ muốn lao mình qua cánh cửa gỗ để được ôm cô, cảm nhận hơi ấm chân thật từ cô. Nhưng thời gian như một bức tường dày vô hình, dày tới nỗi khiến anh giờ đây phải cố gắng đứng vững, ngăn cho đôi chân không tiến lên thêm một bước.

blog radio, Em đã về rồi đây

Có tiếng mở khóa lách cách thay cho khoảng lặng mà anh ngỡ như thật lâu. Một cô gái nhỏ nhắn chừng 24 tuổi, nheo nheo đôi mắt đang ngái ngủ nhìn vị khách buổi sớm đặc biệt tới quấy nhiễu này. Đôi má phớt hồng, đầy hơi ấm là điểm sáng duy nhất trong bóng tối nhàn nhạt của hành lang.

Anh hơi cúi người, đôi mắt nâu, sáng trong nhìn thằng vào cô. Chiếc ô cầm trên tay hơi run run, anh cố lấy bình tĩnh đối mặt với cô.

- Anh…

- Em…

Hai âm thanh cùng vang lên một lúc rồi dừng hẳn, chỉ còn tiếng mưa tí tách bên ngoài.

- Anh chỉ tới để lấy lại ô thôi!

Anh vội nói trước, sợ nghe cô nói không muốn gặp anh, sợ cô một lần nữa biến mất, biến mất như tia nắng mặt trời vào ngày mưa.Anh thoáng bối rối, chìa nhanh chiếc ô đang nắm chặt tới trước cô, để lộ chữ “nắng” với nét khắc rắn rỏi trên cán ô làm bằng gỗ.

- Thật đấy! Anh thấy ô của em để ngoài cửa quán ăn của anh, anh nghĩ… có lẽ em cầm nhầm ô của anh. Vì vậy anh tới đây tìm em.

Anh chần chừ, chỉ dám bước một bước ngắn, đưa chiếc ô tới gần cô hơn. Anh dường có thể cảm thấy hơi ấm của cô truyền tới những ngón tay nhợt đi vì lạnh của mình.

- Cảm ơn anh!

Cô vươn bàn tay nhỏ nhắn cầm lại ô, với chiếc ô màu lam ở góc cửa giống hệt chiếc ô cô vừa nhận, chỉ khác ở cuối cán ô có khắc chữ “mưa”, đưa lại cho anh. Từ phút giây nhận ra anh, cô luôn luôn né tránh ánh mắt anh.

Con người ta vẫn thường như thế, rõ ràng mong mỏi gặp đối phương nhưng khi mặt đối mặt lại muốn lảng tránh. Nhưng có lẽ thứ người ta muốn lảng tránh là tâm tư chính bản thân mình. Chỉ cần cô ngẩng đầu lên sẽ thấy được khuôn mặt mong mỏi của chính mình đọng lại trong đôi mắt anh. Đêm hôm qua cô đã tới quán.

- Ừ… Vậy anh về nhé!

Anh máy móc nhận lại chiếc ô của mình, nhìn khuôn mặt cô mất dần qua cánh cửa.

Anh vẫn nhớ ngày hôm ấy, cô đứng ở bến xe nói lời tạm biệt, tạm biệt cả tình yêu giữa hai người, rời xa những con đường ngập nắng quen thuộc cả hai đã từng đi qua. Ba năm cô ở xứ người là ba năm anh ở khoảng trời khoảng trời thương nhớ.

Anh bước từng bước xuống bậc cầu thang.

Nặng nề.

Cô đơn.

Và đầy hỗn loạn.

Anh lắng nghe từng bước chân mình chạm xuống nền cầu thang. Sáng nay khi thấy chiếc ô của cô treo ngay ngắn trên giá treo dành cho khách, ngoài mái hiên, anh đã vui như một kẻ điên cuống cuồng cầm ô chạy tới bến xe gần đó. “Cô ấy đã về! Cô ấy có tới tìm mình sao?” Anh tự hỏi bản thân, cười ngốc nghếch như một đứa trẻ ôm khư khư cây kẹo mà mình yêu thích. Ánh nắng sớm mai vàng nhạt, nhè nhè xuyên qua cửa kính trên xe, phủ lên gương mặt góc cạnh của anh càng làm cho đôi mắt nâu trở nên trong và sáng. Tia sáng tụ lại trong mắt lóe nên hi vọng của anh về cô ấy. Vậy mà cuộc trùng phùng của hai kẻ sau chia ly chỉ là những lời ngắn gọn trong chốc lát, chỉ là tia nắng yếu ớt ban mai lịm tắt trong cơn mưa hắt hiu của trời về đông.

Đã xuống sảnh tầng một, anh mệt mỏi dựa lưng vào tường, chăm chăm nhìn ra bên ngoài. Trước mắt là làn mưa trắng xóa, thi thoảng có bóng người mờ nhạt đi qua. Cơn mưa như gột rửa đi hết thảy màu sắc tươi vui.

Lục lọi trong túi, anh đưa điếu thuốc lên miệng, bật lửa. Tiếng bật lửa lách tách, một lần rồi hai, ba lần. Lửa không cháy. Anh bực bội vò nhàu điếu thuốc, ném vào thùng rác.

Anh lao mình vào làn mưa, không bật ô, mặc cho những hạt mưa lạnh, buốt nhói hắt vào mặt.Anh tan biến vào biển người, bỏ đi hết thảy những anh mắt tò mò của người đi đường.

Bên đường, những chiếc lá khô vàng của mùa thu còn xót lại rụng xuống. Làn nước mỏng như dòng lũ nhỏ cuốn chúng trôi theo mạch nước ở hai ven đường. Đôi chỗ, sắc lá đỏ vàng phủ đầy vỉa hè, vì mưa mà ướt dính trên mặt đất, nằm hứng trọn hạt mưa, yên lặng để người đi qua giẫm lên. Anh dừng bước trước con phố nhỏ chật hẹp. Từng ngôi nhà cao đứng san sát nhau tới tận cuối góc phố. Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cố mở mắt xuyên qua làn mưa, vạch từng đám mây xám để anh có thể thấy được chút tia nắng ấm.

Còn cô, phía sau cánh cửa đóng kín, cô ngồi thụp xuống, dựa lưng vào ván cửa, ôm chặt chiếc ô còn ướt. Tim cô đang đập thình thịch, cô thừa nhận mình nhát gan tới nỗi không dám đối mặt với anh. Cô đang muốn tìm ra một lí do ở quá khứ để có thể dũng cảm đối mặt với anh ở hiện tại. Cô đưa tay sờ từng nét chữ trên chiếc ô anh đã từng khắc cho cô. Bất chợt trong một khoảnh khắc, dường như nhận ra điều gì đó, cô vùng dậy mở cửa chạy về phía cầu thang máy.

Cô bấm liên tục nút chờ thang máy như một cách hối thúc con số trên bảng điện tử nảy nhanh hơn. Sự kiên nhẫn của cô chưa bao giờ bị hút cạn nhanh đến thế. Cô liếc mắt về phía cầu thang bộ, không chần chừ bước nhanh xuống lầu.

Nhìn làn mưa xối xả, cô bật ô, tìm kiếm bóng lưng quen thuộc. Từng hơi thở gấp gáp mỏng như sương phả vào không khí lạnh. Cô dáo dác tìm anh. Hiện tại, cô không cần phải mải mê suy nghĩ, tìm cho mình một lí do thích hợp để viện cớ để được gặp anh. Quá khứ, dù ai đúng ai sai đã lùi về sau, cho dù anh có trách móc vì đã rời xa anh cô cũng không sợ. Thế giới rộng lớn như thế, nhưng cũng thật nhỏ bé, ba năm cô đi mãi không gặp anh nhưng nhìn đâu cũng thấy người giống anh. Cô chỉ muốn nói với anh rằng cô rất nhớ anh.

blog radio, Em đã về rồi đây

Ngược xuôi qua từng con phố họ đã đi qua, mỗi lần không tìm thấy anh tim cô lại thắt lại. Cô sợ anh không muốn gặp cô nữa. Cô sợ đã có một tia sáng khác sưởi ấm riêng cho anh.

Cuối cùng cô cũng tìm thấy anh, thấy anh đứng dưới mưa. Cô chạy lại giơ cao cánh tay cầm ô mới có thể che được cho anh. Vừa nói cô vừa gắng cho nước mắt không rơi, ngẩng đầu khẽ trách.

- Cuối cùng em cũng tìm thấy anh! Anh tính đứng ngốc ở đây bao lâu nữa chứ?

Tiếng nói của cô khiến anh quay lưng lại. Anh nhìn người con gái bé nhỏ chỉ đứng đến vai anh, đang đứng ngay cạnh bên anh. Anh ôm chầm lấy cô, vùi mặt vào đôi vai gầy ấy, tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc, cảm nhận hơi ấm từ cô mang đến.

- Trước kia, tại chỗ này, em đã từng nói, em sẽ là tia nắng của anh, vì mặt trời còn rất lâu rất lâu mới tắt nên em sẽ còn rất nhiều thời gian chiếu sáng cho anh. Chẳng phải anh vẫn đang đứng đợi đấy sao. Giọng anh trầm xuống pha chút cô đơn, ôm chặt cô hơn.

- Xin lỗi! Em đã về rồi đây!

Cô nói khẽ khẽ bên tai,lắng nghe từng nhịp đập, cảm nhận từng hơi thở của anh.

Mưa nhỏ dần rồi tạnh hẳn. Mây tan. Bầu trời như được làn mưa rửa sạch trở nên nhẹ trong. Mặt trời chiếu những tia nắng, xuyên qua vài đám mây mỏng, mang lại một chút hơi ấm.

Những chiếc ô với màu sắc khác nhau như biến mất. Trước cửa ra vào tòa chung cư,một người đàn ông trong bộ quân phục cụp ô, tay cầm chặt hộp bánh ngọt bước vào.Tuy có chút mệt mỏi nhưng nét mặt người đàn ông ánh nên niềm vui, chạy lại ôm vợ và con gái đang đứng chờ ở sảnh. Tia nắng mùa đông yếu ớt nhưng cũng đủ làm sáng lên gương mặt của họ, tô điểm thêm đôi mắt tròn vui tươi của cô bé 5 tuổi đang được ba bế gọn trong lòng.

Những tòa nhà cao ốc lắp kính trong thành phố trở nên lấp lánh.Vài người ngồi trong tòa nhà cũng phải dừng việc bận rộn trước máy tính, kéo rèm cửa sổ, ngẩng mặt đón những tia nắng muộn sau cơn mưa, mỉm cười thoải mái. Có người lại tự pha cho bản thân một cốc cà phê, ghé đầu vào khung cửa sổ, cúi xuống ngắm nhìn đường phố sau mưa.

Dưới con phố kia, một cặp đôi tay trong tay, dựa sát vào nhau bước đi bình lặng. Hạnh phúc, tình yêu họa chăng chỉ đơn giản thế thôi. Mưa gió mù mịt chẳng thể ngăn cản hai người yêu nhau về bên nhau. Trải qua bao hợp tan, thương nhớ ta chỉ cần biết vẫn có thể nắm tay người thương là đủ. “Chúng ta cứ yêu nhau như thế, bên nhau bình yên như thế chẳng phải sẽ tốt hơn ư?”.

© Cúc Dại – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết CHỈ MUỐN YÊU NHAU BÌNH YÊN THÔI. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

back to top