Phát thanh xúc cảm của bạn !

Duyên đến phận đi và nỗi niềm ngày gặp lại

2016-10-03 01:35

Tác giả:


blogradio.vn - Hà Nội vẫn thế, vẫn hoa lệ ồn ào như xưa, con đường hoa sữa vẫn thơm nức thế mà lòng Vũ rối bời đến kỳ lạ. Phải chăng những năm tháng qua, Vũ đang tự làm khó bản thân, tự đóng khung mình trong những hoài niệm xưa.

***

Sau ngày chia tay anh, Vũ nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại, bởi cô không muốn vết thương lòng đã lành lại rỉ đau. Ấy vậy mà trái đất tròn, 4 năm sau đó, cô gặp Phong trong một dịp đặc biệt…

Ra trường, chia tay tình đầu đầy kỷ niệm, Vũ quyết định rời Hà Nội, Nam tiến để tìm kiếm cơ hội mới và cũng là để bản thân có thể thay đổi hơn một chút.

Ngày nghe cái tin đó, hai cô bạn thân đã gắt lên:

“Mày có điên không, là trốn chạy, trốn chạy đúng không?”

Ừ, thì cứ cho là cô đang chạy trốn, cô chạy trốn Phong, chạy trốn quá khứ đau buồn và chạy trốn Hà Nội đầy ắp kỷ niệm của những mùa hoa sữa ngào ngạt và mùa thu se lạnh. Vũ tự hẹn sẽ trở lại vào một ngày Hà Nội không còn mùi hoa sữa, nhưng làm sao có thể không còn khi hoa sữa đã là đặc trưng của Hà Nội.

Ngày cô ra sân bay, ngoài cô bạn thân đưa tiễn cùng cơn mưa giao mùa, tất cả mọi thứ khác đều tĩnh lặng. Nghe đâu Phong biết chuyện cô vào Sài Gòn nhưng anh vẫn không liên lạc. Cô nghĩ, chuyện cả hai vậy là chấm hết, cô bước tiếp con đường của mình và anh cũng có hướng đi riêng. Có lẽ đối với Phong, tháng ngày vui vẻ bên nhau chỉ như cơn gió thoảng qua.

Còn nhớ ngày ấy, Vũ quen Phong trong một dịp tham gia đoàn tình nguyện các trường đại học lên miền Tây Bắc. Chính cái cách lạnh lùng nhưng hay giúp đỡ người khác của anh đã khiến Vũ cảm mến và rồi chuyển qua yêu thương. Kết thúc chuyến tình nguyện, cô không nghĩ sẽ còn có dịp trò chuyện cùng anh, vậy nhưng cuối cùng anh và cô vẫn tiếp tục gặp mặt rồi “gắn” vào nhau như định mệnh.

Vũ còn nhớ rất rõ, Phong tỏ tình với cô trên con đường vương mùi hoa sữa ngào ngạt. Anh bảo, Phong là gió, gió phải đứng bên Vũ bởi Vũ là mưa. Nơi nào có mưa sẽ có gió, cũng như nơi nào có Vũ sẽ có Phong. Phong và Vũ, gió và mưa, thật sự hợp nhau mà. Vũ cười, có lẽ hợp nhau thật. Nụ cười giòn tan ngày đó vẫn còn trong ký ức của cô, mùi hoa sữa ngày đó, tiết trời se lạnh ngày đó, nó vẫn còn. Nhưng Phong đã không đứng bên Vũ nữa rồi, “cơn mưa” thực sự đã không có “gió” nữa rồi.

Cô từng hỏi Phong:

“Có khi nào cơn mưa không có gió và có khi nào có Vũ nhưng không có Phong không?”

Mỗi lần như vậy, cô sẽ ngay lập tức nhận được cái cốc vào trán:

“Em xem, có cơn mưa nào không có gió chưa. Cũng vậy, Phong sẽ đứng bên Vũ”.

Duyên đến phận đi và nỗi niềm ngày gặp lại

Chuyện tình của cô và Phong cứ vậy, bình yên qua những tháng ngày sinh viên. Phong đúng là gió, anh thực sự che chở cho cô mọi lúc. Anh là làn gió ấm áp khiến cô cảm nhận được sự yêu thương. Nếu như không có ngày hôm đó, Vũ đã không biết rằng, gió cũng có khi khiến người ta cay mắt, gió cũng có khi làm người ta rát mặt và gió cũng có khi cuốn niềm vui của mỗi người đi xa, mang đau khổ về thay thế. Phong thực sự đã làm cô đau đến nhói lòng. Ngày ấy, cô biết chuyện Phong đã lừa dối và qua lại cùng cô bạn gái cũ vừa từ Mỹ trở về. Hai người nối lại tình xưa đã mấy tháng nay mà Vũ không hề hay biết. Là anh đã phản bội cô, phản bội lời hứa của hai đứa. Những lời cô nghe được từ chính miệng Phong nói với nhóm bạn thân rằng, anh và bạn gái cũ đã hàn gắn cuộc tình xưa, cho đến tận bây giờ nó vẫn cứ quanh quẩn trong đầu cô như một vết cứa vô hình.

Là ai đã từng xây dựng niềm tin và tình yêu trong cô. Là ai đã bảo nơi nào có Vũ sẽ có Phong. Cơn gió ấy thực sự quá lạnh lẽo rồi. Sau ngày cô biết chuyện, Phong vẫn quan tâm cô, mặc nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Tại sao anh vẫn bình tâm xem như không, tại sao anh không chia tay cô? Là vì những lời hứa anh và cô đã từng nói ư? hay là vì anh còn nặng tình với cả cô và người cũ.

Vũ đã mong rằng Phong yêu cô thật lòng và câu chuyện kia chỉ là sự giả dối. Cô chờ đợi liệu anh giải thích ra sao. Thế nhưng chờ đợi trong mệt mỏi “cơn gió” ấy vẫn bình lặng, để rồi một ngày hoa sữa nở rộ, Vũ đã can đảm nói lời chia tay. Dường như Phong đã hiểu mọi chuyện, anh không níu kéo mà chỉ một lời “Xin lỗi” đến đau lòng. Vũ nhận ra mình thật nực cười, bao lâu nay vẫn ôm mộng về tương lai tốt đẹp ngày ra trường vậy mà bỗng chốc đổ vỡ như khối pha lê trong suốt. Lời xin lỗi của anh liệu cô có nên nhận. Là cô sai khi yêu anh quá nhiều, để rồi khi phát hiện mình bị lừa dối, cô chẳng thể làm gì. Có lẽ thất tình dễ khiến con người ta ngờ vực sự mạnh mẽ của bản thân.

Kỳ cuối đại học, cô lao vào học với bao nhiêu việc từ thực tập, luận văn và tốt nghiệp, với mong muốn quên đi tất cả. Cô tự hứa mình sẽ quên Phong, sẽ mạnh mẽ hơn. Có lúc cô tự hỏi, bản thân có thật sự hận Phong không? Nhưng mãi Vũ vẫn không có câu trả lời cho riêng mình. Những ngày gần ra trường, cô nghe tin Phong chuẩn bị kết hôn. Vậy là hết, cô và Phong thực sự đã kết thúc. Anh đã có lối đi mới trên con đường tình còn cô lại hì hục bắt đầu từ điểm xuất phát.

Cho đến hôm lặng lẽ đưa ra quyết định sẽ vào Sài Gòn lập nghiệp, Vũ vẫn không tin mọi chuyện giữa Phong và cô đã chấm hết. Vũ từng nghĩ, giá như Phong không lừa dối thì nhất định cô sẽ không rời xa Hà Nội, xa mùa hoa sữa và xa anh. Nếu như ngày ra sân bay, chỉ cần Phong níu kéo cô bằng một cuộc điện thoại thì cô đã yếu lòng mà thứ tha và quay lại. Nhưng tất cả chỉ là giá như…

Duyên đến phận đi và nỗi niềm ngày gặp lại

Ngày rời đi, Vũ đã tự tin rằng sẽ thay đổi và nhất là sẽ không bao giờ gặp lại Phong để vết thương lòng không rỉ đau thêm một lần nào nữa. Thế nhưng trái đất quay tròn, những dự liệu của cô đã không thể thắng được số phận. Bốn năm sau ngày vào Sài Gòn, Vũ tình cờ gặp lại Phong khi anh là giám đốc một công ty xây dựng, đối tác của công ty nơi cô đang làm việc.

Cô đã ngỡ ngàng khi gặp anh ngay sảnh công ty, là anh nhận ra cô và chào hỏi trước. Nhìn Phong của ngày hôm nay, cô thấy được sự phong trần và chững chạc nhưng riêng tính cách lạnh lùng thì vẫn như xưa. Gặp anh, ký ức xưa dường như có dịp quay trở lại, những kỷ niệm như một thước phim quay chậm tái hiện trong lòng cô, cảm giác vẫn nhói đau.

Còn nhớ, một năm trước ngày gặp lại Phong, Vũ từng nghe bạn bè nói về anh, nghe đâu anh đã lập công ty, chuyện gia đình đổ vỡ và hai người chia tay. Mỗi lần nghe cô bạn thân nhắc, Vũ cũng chỉ ừ và lờ đi không hỏi han gì thêm. Cho đến hôm nay gặp anh, những gợn sóng ngày xưa lại được dịp trỗi dậy, minh chứng rằng 4 năm qua cô vẫn là “cơn mưa” cần có “gió”, cô vẫn chưa giây phút nào quên đi “cơn gió” đã từng làm cay mắt mình. Phong trong cô thực sự vẫn là cơn gió lạ khiến cô không thể cưỡng lòng mỗi lúc bắt gặp.

Những ngày sau đó, cô và Phong gặp nhau không nhiều, đúng ra là cô tránh gặp anh. Mỗi khi bàn bạc xong công việc, sẽ rất nhanh Vũ liền rời đi và lướt qua anh. Thi thoảng anh và cô vô tình gặp nhau trên hành lang công ty, mỗi lần ấy Phong đều nở nụ cười và nói vài câu xã giao. Nhìn anh, Vũ thầm nghĩ, chắc chuyện xưa đã là ký ức nên mới khiến anh gặp nhau bình thản đến thế. Vậy cũng tốt, cô và anh cứ xem như bạn cũ gặp lại.

Ngày tháng qua đi rồi cũng đến lúc dự án công ty kết thúc, trong tiệc rượu chia tay đối tác, Phong chủ động xin cô số điện thoại cùng lý do “Lúc nào rảnh rỗi cho anh mời cà phê nhé!”. Một chút bất ngờ nhưng giây lát sau cô vẫn đồng ý, cứ xem như gặp gỡ chào tạm biệt bạn cũ. “Ừ là bạn cũ, chỉ bạn cũ mà thôi”, cô nghĩ. Hai ngày sau đó, cô nhận được điện thoại mời cà phê đúng như lời hứa của anh. Đón taxi trong cơn mưa lất phất của Sài Gòn, cô tới quán cà phê mang tên Lặng để gặp anh. Trước lúc đi cô đã tự bảo sẽ thật bình tĩnh gặp mặt, trò chuyện rồi tạm biệt, vậy mà khi đối mặt với Phong ở cổng vào, cô vẫn hẫng một nhịp trong lòng...

Anh hẹn gặp cô, nhìn cô trìu mến và những kỉ niệm xưa kia lại trở mình cựa quậy. Phong và Vũ không hẹn mà cùng được số phận đưa nhau gặp gỡ hết lần này đến lần khác.

Trong không gian đúng chất Lặng, Phong và cô hỏi han nhau những chuyện mới sau ngày ra trường. Mỗi lần Phong nói, Vũ biết anh luôn nhìn cô với ánh mắt trìu mến như xưa. Nghe anh nói, nhìn anh cười lòng Vũ liên tục gợn lên những cảm xúc cũ, đến mức bản thân phải vùng lên nhắc nhở “Nên về thôi, vậy đủ rồi, thực sự không thể tiếp tục. Anh là bạn cũ, chỉ là bạn cũ thôi”. Hết tách cà phê, cô đứng lên xin phép Phong ra về vì đã muộn mà đúng ra là để cô nhanh chóng chạy trốn hiện tại đến phũ phàng trước mắt và quá khứ trước giờ vẫn luôn dày vò.

Lúc Vũ toan bước đi, Phong cầm chặt tay kéo cô lại:

“Vũ! ở lại với anh, chỉ đêm nay thôi, ngày mai anh về lại Hà Nội và nhất định sẽ không còn quấy rầy em nữa”.

Nước mắt Vũ trực trào ra, là cô đã thứ tha chuyện cũ, quyết định xem anh như bạn bè vậy sao anh còn làm cô đau. Vũ giật cánh tay Phong ra nhưng trong giây lát cả người cô đã bị bao bọc bởi cơn gió lạ ngày xưa. Phong ôm cô chặt đến mức tim cô đau nhói, vùng lên từng cơn yếu ớt. Phó mặc tất cả, cô để đầu mình áp vào lồng ngực ấm nóng của Phong, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. Cô thất bại thật rồi…

Tối đó, Phong và cô bên nhau. Vậy là một lần nữa sau bao năm xa cách, lý trí của cô vẫn không thắng được trái tim khi đứng trước anh. Ôm cô vào lòng, Phong kể về những ngày tháng xa cô, rằng ngày cô ra sân bay vào Sài Gòn, anh đã rất muốn níu kéo nhưng bản thân không thể khi chính anh là người đẩy cô đi xa:

“Xin lỗi!. Anh và cô ấy kết hôn được hơn một năm thì chia tay bởi những khác biệt không thể dung hòa”, Phong nói khi đang vén những lọn tóc trên trán cô.

“Vũ! Anh có thể cùng em…”

Cô đưa bàn tay ngăn lại khiến câu nói của anh bị đứt đoạn. Cô biết lời tiếp sau anh nói là gì nhưng cô không muốn nghe thêm. Đưa cánh tay ôm chặt anh, vùi mặt vào chăn khi giọt nước mắt đã lăn dài trên má, Vũ tự hứa “chỉ đêm nay thôi”.


Duyên đến phận đi và nỗi niềm ngày gặp lại

Sáng sớm, để lại mảnh giấy cùng lời chúc Phong lên đường bình an, cô rời đi khi anh còn say giấc ngủ. Nhìn anh, lòng Vũ quặn đau, nhưng hơn ai hết cô hiểu nỗi đau này sẽ qua khi cô đành tâm chấp nhận bước tiếp con đường lâu nay đã đi, để Phong mãi là ký ức. Sáng hôm sau, cô nhận được tin nhắn tạm biệt và lời chúc hạnh phúc từ Phong. Ừ, nhất định cô sẽ hạnh phúc!

Kể từ tin nhắn tạm biệt ngày hôm đó, Vũ không còn nhận được bất cứ liên lạc nào từ Phong. Đúng là anh đã thực hiện lời hứa không quấy rầy cô. Phong vẫn luôn là cơn gió chợt đến rồi chợt đi. Cho đến năm tháng sau, cô bất ngờ nhận được thông báo từ ban giám đốc về việc điều cô ra chi nhánh Hà Nội công tác, trực tiếp làm việc cùng với công ty của Phong để chuẩn bị các thủ tục cho dự án mới. Ngày nhận tin, cô đã xin được ở lại Sài Gòn nhưng không được sự chấp thuận từ công ty. Vậy là sau bao lần vẫn là Phong và cô...

Gần 5 năm sau ngày rời đi, hôm nay đặt chân xuống sân bay, mùi vị Hà Nội vẫn y nguyên trong cô. Hoa sữa vẫn ngào ngạt, chỉ có cô là lỗi lời hứa ngày quay lại. Đón cô ở sân bay là cô bạn thân bao năm, không gian đúng y như ngày cô quyết định rời thủ đô hoa lệ. Biết cô làm việc cùng Phong, cô bạn thân vẫn không khỏi bất an “sẽ tốt chứ”. Vũ mỉm cười trong yên lặng. Trên đường trở về phòng, len lỏi qua từng con phố, Vũ vẫn nhận ra con đường rợp bóng hoa sữa ngày xưa cô và Phong đã đi.

Sau hai ngày nghỉ ngơi, Vũ liên lạc với Phong để hẹn gặp, bàn về các thủ tục cho dự án hợp tác sắp tới của công ty. Đây là lần đầu tiên sau gần 5 năm cô chủ động liên lạc cho anh. Vẫn giọng nói ấy, anh ân cần hỏi han, ngõ ý muốn thuê khách sạn cho cô trong thời gian ở Hà Nội nhưng cô nhanh chóng từ chối.

Ngày đầu gặp Phong ở Hà Nội sau ngần ấy thời gian, cô chọn cho mình chiếc váy hoa nhã nhặn, tôn dáng. Cô còn nhớ ngày trước khi Phong và cô yêu nhau, mỗi lần hẹn hò cùng anh, cô đều chọn quần jears và áo thun để dễ dành bay nhảy và cùng nhau chơi đùa thỏa thích. Đã không ít lần anh thắc mắc “sao đi chơi với anh chẳng khi nào thấy em mặc váy”. Thế mà 5 năm sau ngày xa anh, cô gần như đã thay đổi mọi thói quen và sở thích.

Phong hẹn gặp cô ở văn phòng công ty. Lúc cô đến anh còn bận cuộc họp cùng nhân viên. Ngồi đợi ở phòng anh, Vũ không khỏi hồi hộp nhưng cô nhanh chóng lấy lại dáng vẻ bình ổn. Đưa mắt nhìn toàn bộ căn phòng, Vũ vẫn nhận ra tính cách gọn gàng sạch sẽ của anh ngày xưa, tất cả đồ dùng và vật dụng đều ngăn nắp. Trong lúc ngó quanh, bỗng mắt cô dừng lại nơi bàn làm việc của Phong, trên đó là một khung hình mà đối với cô nó không mấy lạ lẫm. Khung hình này chính là món quà cô tặng anh dịp sinh nhật, lồng vào đó là tấm ảnh cô và Phong chụp cùng nhau trên con đường đầy hoa sữa gần trường cô học. Cô lại gần hơn, không tự chủ mà cầm nó lên ngắm nghía, nụ cười của cô và Phong ngày đó giòn tan không chút ưu tư. “Bao năm qua đi mà Phong còn giữ nó sao”, dòng suy nghĩ đang mông lung thì cánh cửa phòng bật mở, Phong tiến vào. Vũ hơi bất ngờ nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đặt khung hình xuống bàn. Không gian vô tình trở nên tĩnh lặng. Dường như nhận ra vẻ bối rối hiện trên khuôn mặt cô, Phong liền lên tiếng:

“Anh giữ gìn kỷ vật cũng khá tốt đúng không?”

Cô nở nụ cười sau câu hỏi có phần trêu đùa của Phong.

Sau gần 2 tiếng bàn bạc và chốt các yêu cầu về dự án, Phong mời Vũ đi ăn trưa. Cô nhanh chóng đồng ý và cả hai ra xe.

Trên đường đi, không ít lần Phong thắc mắc sao đến tận gần 5 năm cô mới quay lại Hà Nội, phải chăng có nguyên do gì? Vậy là xem ra cho đến tận bây giờ Phong vẫn không biết lý do cô rời Hà Nội mà không hẹn ngày quay lại. Anh vẫn không hay biết một phần quyết định rời xa thủ đô của cô là vì anh, vì cô muốn quên anh, quên một cơn gió từng thổi rát trái tim cô. Dòng suy nghĩ khiến Vũ cười nhẹ mà không trả lời những câu hỏi của Phong.

Bữa cơm trưa giữa cô và Phong diễn ra một cách bình lặng, không có tý gợn sóng tranh cãi nhí nhố như ngày trước cô và anh từng có. Trên bàn những món ăn yêu thích của cô được bày khá đầy đủ. Xem ra bao năm xa cách nhưng anh vẫn còn nhớ sở thích ăn uống của cô. Không khí bàn ăn có phần trầm lắng hơn khi Phong thì cứ ân cần gắp thức ăn và chăm sóc Vũ, còn cô thì giữ thái độ lặng yên.

Duyên đến phận đi và nỗi niềm ngày gặp lại

Trong gần 5 năm xa Phong, đã không ít lần Vũ nghĩ về bữa cơm ngày gặp lại. Cô từng tự hỏi, liệu khi gặp lại, cô có còn giận anh chuyện xưa kia và rồi liệu khi anh mở lời mời, cô có thể chấp nhận mà đi ăn một bữa không. Đã có khi cô nghĩ, chắc sẽ chẳng bao giờ cô và Phong có thể cùng nhau ăn một bữa cơm đúng nghĩa như thế này. Thế nhưng cuộc sống mà, có những ngã rẽ mà ta không biết được. Nó cứ thế đưa ta lại gần, khiến ta rời xa rồi lại lặng lẽ kéo ta gặp lại nhau như cô và Phong lúc này. Đang miên man dòng suy nghĩ, tiếng Phong kéo cô về thực tại:

“Ăn xong anh chở em đi chơi một vòng Hà Nội nhé?”

Cô nhanh chóng lấy lại tâm trạng và từ chối lời đề nghị của Phong sau câu nói:

“Có lẽ lần sau anh nhé!”

Dù rất muốn cùng anh dạo vòng trên những con đường xưa kia hai đứa đã từng đi nhưng Vũ biết cô sợ. Cô sợ rằng cứ mãi bên anh, lý trí của cô sẽ gục ngã trước con tim từ lâu đã chai sạn cảm xúc, rồi cô sẽ một lần nữa làm nó đau đớn. Sợ rằng những con đường xưa sẽ gợi lại biết bao kỷ niệm một thời hai đứa từng trải qua. Đã chừng ấy năm trôi qua nhưng mỗi lần đứng trước Phong, cô vẫn không tự làm chủ được chính mình. Trong 5 năm xa cách anh, dù nhiều người tán tỉnh và có ý tiến xa nhưng mặc nhiên cô không thể bắt đầu, có lúc cô cũng cố gồng bản thân lên chấp nhận xem như một liệu pháp đến cô quên anh đi. Nhưng càng cố bao nhiêu cô vẫn không thể lừa dối bản thân mình nên đành chấm dứt trong im lặng. Chia tay Phong sau bữa cơm, cô lặng lẽ ra về mà lòng rối bời, mông lung...

Vậy là sau bao năm, đến lúc này đây Vũ mới thấy lòng thật an yên, nhẹ nhàng. Phong và cô đã cùng nhau tìm lại được nụ cười giòn tan ngày nào.

Những ngày sau đó, bên tai cô luôn vang vọng những câu Phong nói trong bữa cơm trưa ngày hôm đó:

“Anh có thể theo đuổi em lại không?”

“Vũ! Bao năm qua đi, anh biết tình cảm mình dành cho em vẫn còn, có thể cho anh cơ hội được chăm sóc em không?”

“Là năm xưa anh đã để lạc mất em”,…

Và rồi từng ngày Phong đều nhắn tin cho cô dù chẳng nhận được lời đáp trả nào. Anh cứ yên lặng thực hiện nó như một thói quen còn cô vẫn cứ thấy rối ren trong lòng.

Vũ biết đâu đó trong trái tim cô vẫn còn hình bóng Phong nhưng những mảnh vụn vỡ ngày xưa cứ luôn ám ảnh khiến bản thân đau lòng đến mức không muốn tiếp tục. Cô cứ cố thu mình lại mà chẳng muốn thoát ra, nhìn anh lòng cô nhói đau đến khó bảo. Thấy cô mấy hôm cứ như người mất hồn, nhỏ bạn thân đã không ít lần khuyên nhủ nên cho nhau cơ hội tìm hiểu nhưng Vũ biết nó khó khăn đến thế nào với cả cô và Phong khi làm lại từ đầu.

Duyên đến phận đi và nỗi niềm ngày gặp lại

Những ngày được nghỉ ngơi, Vũ một mình loanh quanh Hà Nội, đến đủ các ngóc ngách. Cô muốn tìm một cảm giác xưa trước khi đưa ra một quyết định cho cả hai. Hà Nội vẫn thế, vẫn hoa lệ ồn ào như xưa, con đường hoa sữa vẫn thơm nức thế mà lòng Vũ rối bời đến kỳ lạ. Phải chăng những năm tháng qua, Vũ đang tự làm khó bản thân, tự đóng khung mình trong những hoài niệm xưa. Thật ra, đã nhiều lần cô toan vớt bỏ nó, xem như một mảnh ký ức cần quên lãng vậy nhưng bản thân vẫn chẳng thể. Hết lần này đến lần khác, Phong cứ chôn chặt trong cô như một ký ức buồn – vui lẫn lộn không thể rơi rụng.

Lang thang trên những con phố đông người qua lại, Vũ không thôi nghĩ về thời gian đầu cô mới vào Sài Gòn, lúc đó bản thân đã cô đơn đến nhường nào. Còn nhớ mỗi đêm cô đều khóc kể cả khi đã chìm vào giấc ngủ. Cô nhớ anh, mong mỏi một cuộc điện thoại của Phong. Chỉ cần vậy thôi cô sẽ sẵn sàng chạy ngay ra sân bay mà trở về bên anh, trở về Hà Nội. Vậy nhưng, trải qua tất cả những ngày tháng ảm đạm và vô nghĩa - theo suy nghĩ ngày đó của Vũ - Phong vẫn yên lặng mà rời xa khỏi cô, không liên lạc, không tin tức, trả lại một Vũ mạnh mẽ, dặn lòng thay đổi và tiến về phía trước. Tháng tháng, năm năm qua đi, vết thương trong cô có còn đau hay đã lành, cô cũng không rõ nhưng cô biết, thời gian vắng Phong, cuộc sống của cô thật sự vẫn đầy màu sắc. Thậm chí có lúc cô đã quên mất anh trong bộn bề của cuộc sống và công việc. Nếu 5 năm trước cô đã thật sự đau khổ bởi những thương tổn mà Phong mang đến khiến bản thân trốn chạy một cách mất phương hướng thì 5 năm sau, cô muốn chính mình phải mạnh mẽ đối diện. Đối diện với chính cô và Phong với tư cách một người bạn cũ. Có lẽ cô đã có câu trả lời cho những mông lung, rối ren trong lòng bấy lâu nay. Giờ đây lòng cô đầy an nhiên.

Sau khi xong các công việc với đối tác, Vũ đã chọn ngày để quay lại Sài Gòn. Trước ngày đi, cô chủ động gọi điện hẹn Phong gặp mặt trên con đường hoa sữa. Trong tiết trời thu se lạnh, choàng hờ chiếc khăn voan nhẹ, cô nhìn bóng anh tiến lại gần. Phong đến cùng bó hoa cúc họa mi trên tay. Cô vui vẻ nhận món quà của anh. Anh và cô nhẹ bước trên con đường quen thuộc, trò chuyện và cùng cười – nụ cười giòn tan, bình yên sau bao năm. Ngày mai đây cô sẽ quay lại Sài Gòn, còn anh sẽ tiếp tục công việc nơi Hà Nội vốn đã quen thuộc mà trong lòng chẳng còn vương vấn những oán trách và sự luyến tiếc. Cô và anh hẹn nhau một ngày không xa gặp lại khi đã có những bến đỗ riêng, an yên mà hạnh phúc.

Vậy là sau 5 năm, vẫn tiết trời thu lành lạnh, cô lại xa Hà Nội...

© Nấm Nấm – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

Ta lại tương phùng

Ta lại tương phùng

Cô tin chắc cô là người duy nhất trong trái tim Dương và điều đó là bất diệt suốt đời không gì có thể thay dổi được. Dù cho giờ đây cô và Dương đang tạm thời cách xa nhau vì chuyện học hành tương lai nhưng cô sẽ cố gắng hoàn thành sớm khóa học và bay về với Dương.

back to top