Phát thanh xúc cảm của bạn !

Dù hạnh phúc hay khổ đau thì bên mình vẫn có một gia đình

2016-09-13 01:05

Tác giả:


blogradio.vn - Dù hạnh phúc hay khổ đau, cha mẹ luôn là người yêu thương ta nhất. Hãy trân trọng sự sống, trân trọng từng giây phút ở bên cha mẹ của ta, đừng để khi mất đi mới cảm thấy nuối tiếc.

***

Một câu chuyện về nỗi lòng của cô gái thi trượt đại học và nhận được sự yêu thương của cha mẹ mình

Trượt đại học, Khánh Hà vô cùng tuyệt vọng. Không chỉ có bố mẹ mà chính cô cũng đã kỳ vọng vào bản thân quá nhiều.

Lúc xem xong điểm chuẩn, Thùy nắm lấy tay cô, chừng như muốn an ủi. Hai đứa bạn thân, một đứa đỗ một đứa trượt, thật trớ trêu. Thùy không biết phải nói thế nào, cũng không biết nên vui hay nên buồn trước tình huống trái ngang thế này. Cô tỏ ra lúng túng. Khánh Hà đành vui vẻ, bình thản nói:

- Tớ không sao - Nhưng thực sự nước mắt nuốt ngược vào trong mặn chát.

Chỉ mới ngày hôm qua đây thôi, Hà còn sống trong trạng thái hạnh phúc. Điểm chuẩn dự kiến đang giảm và điểm thi của cô thì chênh tới hơn điểm lận. Hà nhìn thấy lấp lánh niềm vui trong mắt mẹ và cái vỗ vai khích lệ của bố mặc dù ông không nói gì. Cô cũng đã định sẽ tự thưởng cho mình một chiếc váy hàng hiệu tuyệt đẹp vào ngày hôm nay.

Giờ thì... nó chỉ còn trong giấc mơ nhẹ nhàng của cô đêm qua.

Hà không biết làm cách nào mình có thể về nhà được trên chiếc xe đạp từ quán net trở về trong cơn mưa xối xả. Thấy cô con gái vẫn hay nũng nịu mình ướt lướt thướt, mẹ cô giục:

- Con sao vậy? Vào tắm ngay đi không ốm đấy.

- Không đâu mẹ - Hà mỉm cười.

Tôi ơi đừng tuyệt vọng

Hà lúc ấy chỉ muốn bật khóc, muốn ôm lấy người mẹ sinh ra cô, nhưng mà người cô đang ướt. Cô kìm lòng lại.

- Không phải mua đâu. Mẹ đã mua rồi. Con nhìn trên bàn xem. Chúc mừng sinh nhật con nhé! – Mẹ nói.

Hà nhìn ra chiếc bàn theo tay mẹ. Những đóa hoa lan cát tường, loài hoa cô yêu thích hơn cả hoa hồng, đang chúm chím nụ. Chỉ có một bông đang nở xòe cánh như nụ cười tươi rói chúc mừng cô nàng thêm một tuổi mới.

- Con cảm ơn mẹ! - Hà nói mà nước mắt rơm rớm.

Tắm táp xong, cả nhà ăn cơm sớm để tổ chức sinh nhật. Cô cố vui, thổi tắt ngọn nến cuối cùng. Chiếc bánh sinh nhật với lớp kem trắng ngần, mấy bông hoa hồng nhỏ nhắn và một lớp ruy băng quấn quanh vỏ bánh. Đẹp, nhưng với Hà chẳng ý nghĩa gì.

Cậu em trai nhỏ, học lớp 2, bước tới tặng chị một quyển sổ nhỏ, để chị ghi nhật ký về những hồi ức tốt đẹp. Thằng bé nói thế, Hà cũng muốn có hồi ức tốt đẹp để viết.

Mẹ thì tặng một chiếc váy mới, đẹp không kém váy hàng hiệu mà cô thích. Bố tặng đôi bông tai, nói con gái mà vào đại học cũng cần làm điệu. Hà cũng muốn thử, nhưng tự nhiên thấy mình không xứng đáng.

Sáng nay, định biết điểm xong sẽ mời mấy đứa gần nhà tụ tập một bữa ngoài quán hát hò. Nhưng lúc này, chẳng vui vẻ gì mà lại đi hát. Hà quyết định sẽ chỉ ở nhà. Mẹ vui mừng, lúi húi chuẩn bị làm cơm cả buổi chiều.

- Chị ơi, cười kìa chị - thằng bé nhắc khi chụp ảnh lưu lại tuổi 18 cho chị. Khoảnh khắc này sẽ mãi mãi khắc ghi với cảm giác thất vọng nặng nề. Một ngày trôi qua quá dài.

Khuya rồi, Khánh Hà bước ra ngoài ban công lặng lẽ, có gió mát. Sao sáng nhấp nháy trên bầu trời nhưng không vơi được cái màn đêm đen đặc trong lòng cô gái vừa sang tuổi mới.

- Con làm gì thế? Sao vẫn chưa đi ngủ? - Tiếng mẹ vang lên làm Hà bất giác giật mình - Muộn rồi đấy!

Hà mỉm cười:

- Dạ vâng, con đi ngủ đây ạ.

Khi mẹ chuẩn bị quay bước đi, Hà bỗng thấy mình gọi lại:

- Mẹ ơi, con...

- Con ngủ sớm đi. Có gì mai hãy nói.

- Vâng.

Tôi ơi đừng tuyệt vọng

Hà trở vào phòng. Trong giấc mơ lúc vừa mới đặt mình xuống, Hà thấy mình lao từ ban công xuống. Thấy tiếng mẹ gọi thất thanh:

- Hà ơi Hà, đừng! Con!

Nhưng lúc ấy nhanh lắm, Hà thấy thân ê ẩm, nhưng lại rất nhẹ nhàng, bay lên, bay lên trên không trung thoang thoảng gió và sao.

Hà nhớ lại mẹ từng đạp xe cả chục cây số để đưa cho cô cuốn sách để quên khi cô học trên huyện, bố từng cõng cô hàng chục dặm tới bệnh viện khi cô bị tiêu chảy vì ngộ độc thực phẩm. Còn cậu em bé nhỏ, người để dành cả hộp kẹo ngon nhất mà mình thích cho chị, sao cô đã quên? Càng nghĩ tới họ, cô lại càng thấy đau buồn hơn.

Nhưng cô biết làm gì khác đây? Thi lại thêm một năm nữa ư? Một năm nữa biết làm gì khi bạn bè vào đại học cả? Cái giảng đường ngày nào ôn thi giờ đã trống vắng. Người cần ôn chưa tới và người vừa thi thì đã đi xa quá rồi.

Đi học may, làm bánh, đi phu hồ, sửa xe, bán chè... đó chính xác là những gì mà cô nghĩ tới lúc này.

Rồi cô sẽ học liên thông, học tại chức, vừa học vừa làm hay là sẽ lấy chồng, sinh con, lẩn quẩn trong nhà, cơm ăn ngày ba bữa.

Những sự lựa chọn như một cách giải thoát, thật quá hèn nhát? Cô đã không dám đối mặt với những người yêu thương, đặc biệt là không dám đối diện với danh dự của chính mình. Nỗi xấu hổ, dằn vặt, cái nhìn khinh bỉ và thương hại của kẻ khác liệu còn đáng sợ hơn việc tự vẫn hay sao.

Tôi ơi đừng tuyệt vọng

...Trong mơ màng, cô thấy mẹ đang ở bên cạnh, đắp khăn vào trán cho cô.

Mẹ lẩm bẩm:

- Con sao thế này? Sốt cao quá! Chắc tại vì dầm mưa rồi.

Đêm ấy, Khánh Hà sốt cao. Người lúc nóng lúc lạnh. Khi mở mắt ra, Hà chỉ biết khóc, ôm lấy mẹ:

- Mẹ... mẹ ơi... con trượt đại học rồi.

Mẹ vỗ về:

- Không sao đâu con. Mẹ cũng đoán thế. Nhưng sao con lại hành hạ bản thân đến thế này? Con định để cả nhà đau buồn khi thấy con không được khỏe hay sao?

- Mẹ... mẹ... con xin lỗi.

- Con cứ nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng, cũng không phải xin lỗi mẹ. Chỉ vì chút chuyện không thi đỗ đại học cũng không thể khiến niềm yêu thương của cha mẹ dành cho các con giảm đi. Kì vọng vào con không có nghĩa là nếu con không đạt được, bố mẹ sẽ trách phạt, vì con đã cố gắng hết sức rồi. Thế nên, hai chúng ta tự hào về con. Tùy con lựa chọn, con có thể xuống học nghề hoặc thi lại vào năm sau, nếu con muốn. Hãy cố lên nhé! Con sẽ mau khỏe lại thôi - Mẹ vừa thay khăn trên trán vừa an ủi.

- Con yêu mẹ - Khánh Hà rớm nước mắt - Con sẽ cố gắng để cả nhà mình không thất vọng về con nữa. Năm sau, con nhất định sẽ thi đỗ.

- Ừ. Mẹ ủng hộ con. Lần sau đừng dại dột nữa nhé. Có gì hãy nói với mẹ, đừng hành động một mình. Con hãy nhớ, con luôn có yêu thương dẫn lối, và nhà luôn là nơi để con về.

Đúng vậy. Dù hạnh phúc hay khổ đau, cha mẹ luôn là người yêu thương ta nhất. Hãy trân trọng sự sống, trân trọng từng giây phút ở bên cha mẹ của ta, đừng để khi mất đi mới cảm thấy nuối tiếc, bạn ơi. Tôi chúc mừng bạn đã đỗ đại học, và nếu không thi đỗ thì cũng hãy luôn lạc quan yêu đời, luôn ở bên người mà bạn yêu thương.

© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết "ĐỂ YÊU THƯƠNG DẪN LỐI". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn nhấn vào nút "Bình chọn" dưới chân bài viết, để lại bình luận tâm đắc và chia sẻ lên mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn xem tại đây.

Có thể bạn quan tâm: Chiều sâu của sự sẻ chia



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top