Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đáng tiếc bình yên của em không phải là tôi

2017-10-22 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi không kể em nghe về phần tuổi trẻ đó, cũng như em vẫn luôn giữ cho riêng mình ký ức về một người đàn ông. Tôi biết nếu như mình tiến thêm chút nữa thì em chắc chắn cũng sẽ yêu tôi, đủ chân thành và đậm sâu giống như em đã từng. Tôi cũng biết, nếu tiếp tục ở lại bên nhau, đến một ngày nào đó, sẽ khiến em ngộ nhận về thứ cảm xúc tôi đang mang trong mình. Em vốn dĩ đáng được có cho mình thứ chân ái trọn vẹn, nhưng tôi thì lại chẳng còn lấy chút ít yêu thương tự tâm nào để trao cho em cả.

***

blog radio, Đáng tiếc bình yên của em không phải là tôi

- Anh có nghĩ người ta sẽ chết nếu không được yêu không?

Em đột nhiên quay sang hỏi tôi trong lúc đang xoay xoay điếu thuốc trên tay.

- Anh nghĩ là không!

- Đàn ông đều thế nhỉ? Họ chẳng bao giờ chết nếu không được yêu. Khác hoàn toàn với đàn bà bọn em.

- Cũng không hẳn vậy, cũng có nhiều đàn ông si tình và luỵ tình, em có thể thấy đầy những hình ảnh ấy trên mạng xã hội mà.

- Nhưng điều em đang muốn nói đến, là họ chẳng bao giờ chết cả, chết vì thất tình. Em chưa từng thấy có người đàn ông nào đi tự tử vì những điều ấy cả.

- Vậy em nghĩ, cứ phải chết sau ly biệt thì người ta mới thật là yêu nhau?

- Em chắc chẳng phải quá tiêu cực như vậy. Nhưng em ghét cái cách mà họ thản nhiên sống tiếp, hoặc là vờ tỏ ra mình như vậy khi vừa mới rời bỏ một người hoặc là kẻ đã bị bỏ lại. Em chẳng thể chịu đựng được mất.

Mở to đôi mắt đang rưng rưng hai dòng nước, quay trở lại xoáy ánh nhìn vào tôi. Điếu thuốc đã rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo, chỉ còn ánh đỏ yếu ớt, dòng khói leo lét lan chậm trong căn phòng, mờ dần, rồi tắt lịm. Thực không thể đoán được cô gái ấy đang muốn nói rằng "em đã từng đau lòng đến chết đi được", hay là "anh có thể cho em được một tình yêu không"?

blog radio, Đáng tiếc bình yên của em không phải là tôi

Tôi im lặng, chăm chú dõi theo từng chút cử động của gương mặt đối diện. Em không khóc, vì em luôn tỏ ra lì lợm như vậy, "em chỉ không cho phép mình được khóc thôi, nhưng chẳng phải là em không thấy buồn đâu anh ạ".

- Ngủ thôi em, muộn phiền vì cuộc đời này chỉ là một điều lãng phí.

Tôi hôn ngấu nghiến lên bờ môi người con gái ấy. Tôi ghét cái cách em vẫn thường buồn vì vài điều cũ kỹ, ghét cái ánh nhìn u uất vẫn thường rơi vào khoảng không vô định. Tôi ghét cả cái cách mà chính mình không thể rời khỏi được em, nhưng trớ trêu thật nhiều, là tôi cũng chẳng thể nào.

Đôi khi, tôi cũng mong mình có thể, cho em được điều mà em luôn hy vọng, một thứ tình yêu khiến em sẽ được yên lòng. Đơn giản vì em xứng đáng thôi, ừ, mà cũng vì em đẹp nữa, cơ thể em khiến tôi chẳng thể nào kháng cự lại được, nhìn thấy em, tôi thản nhiên lao đến, như vốn dĩ em đã thuộc về tôi rồi, chỉ là của riêng tôi thôi. Còn em lúc nào cũng ngoan ngoãn, run rẩy giống một con mèo nhỏ mỗi lần bị tôi chạm vào. Thứ cảm giác ham muốn, khát khao đến điên cuồng như vậy, tôi chưa từng có được, với bất kì người nào khác, kể cả người con gái đã từng yêu sâu đậm đến độ phải mang đớn đau theo cả phần đời còn lại. Vậy mà tôi, vẫn chẳng thể yêu nào yêu em.

Những lúc ngồi một mình, bình tâm ngẫm lại, thì, thật là em không hề giống với hình tượng "người đàn bà cả đời" tôi vẫn tìm kiếm, hoặc có chăng là bởi vì người đàn bà cũ đã giam cầm lại, tất cả mọi sự rung cảm, là bởi vì có lần tôi vốn đã nghĩ rằng, người đó là cô ta.

Không hề mong manh như em, cũng chẳng chất chứa quá nhiều xót xa hay mang trong mình cả một tâm hồn hết sức đa cảm như vậy. Tôi đã từng đắm say một người con gái ngang tàn, trượt dài theo những tháng ngày đuổi bắt để có được thứ tình yêu hoang dại và lạ lẫm. Cô chẳng bao giờ tự động ngả vào lòng tôi, hoặc là tỏ vẻ biết nghe lời, "muốn hôn em hay làm tình, anh cũng đều phải xin phép em thì mới được đấy", cô tự mình đề ra cái luật lệ quái đản ấy rồi bắt tôi phải nghe theo, vậy mà tôi nghe theo thật, và có những lần đã bị cô cho xoay mòng mòng giống một thằng dở hơi. Tôi vờ tỏ ra bực tức bởi cái trò trẻ con vừa diễn ra, thì lập tức cô sẽ chạy đến hôn thật lâu vào đôi môi đang cố tỏ ra hờn rỗi, khi thì lại chủ động hôn tôi một cách mãnh liệt. Cô gái ấy, tôi chưa từng nắm bắt được sẽ làm gì chỉ sau một phút vừa mới cười nói, nên rồi, tôi sụp đổ, khi cô im lặng và biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc đời mình.

blog radio, Đáng tiếc bình yên của em không phải là tôi

Tôi không kể em nghe về phần tuổi trẻ đó, cũng như em vẫn luôn giữ cho riêng mình ký ức về một người đàn ông. Tôi biết nếu như mình tiến thêm chút nữa thì em chắc chắn cũng sẽ yêu tôi, đủ chân thành và đậm sâu giống như em đã từng. Tôi cũng biết, nếu tiếp tục ở lại bên nhau, đến một ngày nào đó, sẽ khiến em ngộ nhận về thứ cảm xúc tôi đang mang trong mình. Em vốn dĩ đáng được có cho mình thứ chân ái trọn vẹn, nhưng tôi thì lại chẳng còn lấy chút ít yêu thương tự tâm nào để trao cho em cả.

Cô gái nhỏ trở mình, trượt khỏi cánh tay tôi, dụi đầu vào chiếc gối rồi tiếp tục ngon giấc. Tôi trở mình, nghe thấy tiếng thở dài trong mình. Đã ích kỉ thế này bao lâu rồi? Thân thể em đã là của tôi bao lâu rồi? Tôi còn định để cả hai chìm đắm trong mối quan hệ vô vọng này đến bao giờ nữa? Thêm một lần, tôi lại nghe thấy tiếng nói bên trong mình, "cả hai cuộc đời đều cần được bình yên", dẫu có là trong cô độc, thì người ta vẫn luôn cần được bình yên.

Tôi viết cho em vài dòng, hôn vầng trán người con gái đang say giấc, ngắm em thêm chút nữa, rồi rời khỏi căn phòng. Gió đêm nay lạnh, cơn gió đầu đông quật mạnh vào tôi như đang muốn trách móc, oán giận thay cho em. Ừ, tôi biết em sẽ lại khóc thật nhiều đấy, mà rồi cũng sẽ đến lúc em thực sự có được bình yên thôi. Không phải bên tôi, không phải là bên tôi đâu, em ạ!

© Thụy Miên – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top