Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cuối cùng vẫn là anh (Phần 2)

2017-02-22 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Sẻ? Bạn gái? Nguyệt đưa mắt xuống nhìn chiếc đồng hồ - món quà Minh đã tặng cô vào ngày sinh nhật hai năm trước. Từ sau đêm đó, điều duy nhất Nguyệt nhận được chỉ là sự im lặng đáng sợ từ con người kỳ lạ kia. Rồi vài ba hôm sau, Nguyệt nhìn thấy Minh được gắn thẻ trong ảnh đại diện facebook của một cô gái xa lạ. Tấm ảnh lưu lại hình ảnh rất đỗi tình cảm của đôi nam thanh nữ tú. Nguyệt "À" một tiếng rồi bật cười.


Chương 3: Nợ em đông tàn

Sau khi hai họ hoàn thành các nghi lễ truyền thống, Nguyệt cùng các bạn bưng quả của nhà gái ngồi vào bàn tiệc cùng vài người của họ nhà trai. Đã gần trưa, tiệc vẫn chưa bắt đầu, bụng Nguyệt cồn cào, cô bất giác đưa tay lên xem giờ "10h..10h... Đồng hồ đứng rồi". Mặt cô trầm ngâm, đồng hồ hết pin cũng là chuyện thường, nhưng sao lại hết vào ngay lúc ấy, Nguyệt bối rối xoa xoa mặt đồng hồ như muốn nó chạy tiếp.

- Hết pin rồi hả em. - Cô gái bên cạnh Nguyệt cất tiếng hỏi, chừng 25 tuổi, xinh đẹp và duyên dáng trong tà áo dài truyền thống, ngực trái có cài một bông hoa hồng màu đỏ, khuôn mặt có nét nào đó rất quen thuộc. Nguyệt mỉm cười khẽ gật đầu, cô gái kia tiếp lời:

- Em dùng lâu chưa?

- Dạ hai năm rồi chị.

- Lâu vậy sao. Chị cũng có một cái giống hệt như em, cũng dùng từ hai năm trước nhưng năm ngoái hết pin chị cất luôn không dùng nữa.

- Cái của em chắc có thần khí nên mới chạy lâu vậy.

- Em mua ở tiệm đồng hồ TIME à? Chị mua ở đó.

- Dạ không, em được bạn tặng.

- Tặng... tặng à. Đôi chân mày cô gái kia nhíu lại, vẻ mặt đầy suy tư. "Hai năm trước chị với em trai chị đi mua đồng hồ. Nó đòi mua thêm một cái tặng sinh nhật bạn gái, rốt cuộc là mua 3 cái giống hệt nhau, nhưng cái làm quà thì có khắc chữ "Sẻ" ở mặt sau nữa.

 Cuối cùng vẫn là anh

Sẻ? Bạn gái? Nguyệt đưa mắt xuống nhìn chiếc đồng hồ - món quà Minh đã tặng cô vào ngày sinh nhật hai năm trước. Từ sau đêm đó, điều duy nhất Nguyệt nhận được chỉ là sự im lặng đáng sợ từ con người kỳ lạ kia. Rồi vài ba hôm sau, Nguyệt nhìn thấy Minh được gắn thẻ trong ảnh đại diện facebook của một cô gái xa lạ. Tấm ảnh lưu lại hình ảnh rất đỗi tình cảm của đôi nam thanh nữ tú. Nguyệt "À" một tiếng rồi bật cười. Sau giây phút đó, Nguyệt đã tự tay cắt đứt mọi con đường để liên lạc với Minh, cô nghẹn ngào chôn tất cả những kỷ niệm trẻ dại vào tận đáy lòng, hứa với chính mình sẽ quên hết. Cô nhanh chóng đến với người mới, một người, hai người rồi ba người. Có người sâu đậm, có người qua đường nhưng chẳng có cuộc tình nào dài quá 3 tháng. Sau mỗi cuộc tình dang dở, thật kì lạ, Nguyệt lại nhớ đến Minh. Cô đã từng tưởng tượng ra cảnh hai người vô tình gặp lại nhau, có thể là trong một quán cafe nào đó, hay trong một buổi tiệc nào đó với những người bạn chung, cũng có khi chỉ nhìn thấy nhau trên đường trong cái thành phố bé nhỏ này. Thế nhưng, cái thành phố này cũng đủ rộng lớn để hai năm qua họ chưa từng giáp mặt với nhau lần nào. Giây phút những chiếc kim đồng hồ đột ngột dừng lại cũng chính là giây phút hai con người đầy duyên nợ gặp lại nhau. Chàng thanh niên vô cùng bảnh bao, lịch lãm trong bộ áo dài cách tân, làn da trắng, khuôn mặt điển trai cùng mái tóc rẽ ngôi lệch đúng mốt. Ai đó vừa khen ngợi vẻ đẹp của cậu giống anh ca sĩ trẻ đang nổi đình nổi đám, có người lại bảo cậu giống các "oppa Hàn Quốc". Cậu chỉ cười, nụ cười mỉm vẫn hiền lành và có tính sát thương cao như xưa. Nguyệt đứng đối diện, duyên dáng và tươi trẻ trong bộ áo dài đỏ cách tân cùng mái tóc vàng xõa ngang vai. Một bên là đàn trai, một bên là đàn gái, đều được cô dâu chú rể yêu quý giao cho "trọng trách" bưng quả. Chú rể là em họ của Minh, cô dâu là em gái của chủ quán cafe Nguyệt làm thêm. Nguyệt đưa tay nhận lấy quả trầu cau từ đối phương, đáp trả bằng nụ cười xã giao hết sức lịch sự. Giây phút ấy, tất cả ký ức đã được Nguyệt chôn cất kỹ càng kia lại vô tình bị bới tung rồi hợp thành đoạn phim tua chậm đầy chân thực, sống động. Quá khứ hiện diện trước mắt như cú tát tình cờ vào những trái tim đã trải qua giông bão.

- Ừ, bạn gái. Không biết sao cái hôm nó đem quà đi tặng xong về nó cất cái đồng hồ của nó vào hộp rồi đem theo vào Sài Gòn đi làm luôn, chưa thấy đeo lần nào. Em nhìn bên kia kìa, đó đó, em trai chị đó.

Cô gái hào hứng chỉ về hướng Minh đang ngồi, Nguyệt nhìn theo. Hạt giống tình yêu vừa nảy mầm đã gặp ngay một trận cuồng phong tưởng đã bị vùi dập, nhưng kỳ lạ thay, nó vẫn ở đó, dưới lớp cát bụi, tiếp tục ấp ủ chờ đợi một ngày có thể đâm chồi nảy lộc. Nguyệt chớp mắt, lắc nhẹ đầu một cái, định hỏi thêm vài điều nhưng rồi lại thôi, chỉ tươi cười khen em của cô gái kia thật điển trai.

- Chị, cho ngồi với. Một cô gái xúng xính trong chiếc đầm trắng tới bên cạnh chị gái của Minh, trên ngực cũng cài một bông hoa hồng màu đỏ, nũng nịu xin ngồi chung. Trông cô rất quen, hình như Nguyệt đã nhìn thấy ở đâu đó. Nguyệt chau mày, siết chặt chiếc điện thoại trong tay, vận dụng toàn bộ nơ-ron thần kinh để tìm ra thông tin về cô gái này.

- Đây là em ruột của chú rể, em họ của chị. Chị của Minh nhìn cô gái kia đầy trìu mến rồi giới thiệu với Nguyệt. Nguyệt ngớ người, cô chỉ kịp dạ một tiếng trước khi sâu chuỗi hết được mớ thông tin hỗn loạn kia. Đến cuối buổi tiệc, Nguyệt vào facebook. Mở chặn rồi tìm kiếm tài khoản kia, kéo một lượt từ trên xuống, chủ tài khoản vẫn độc thân, hình ảnh Minh chụp cùng cô em họ năm xưa vẫn còn đó. Trái tim Nguyệt rung lên..

Tin nhắn facebook:

- Tí rảnh không xuống quán đưa cho cái ni.

- Ừ. Mà trời mùa đông lạnh lắm, đi làm nhớ mang áo ấm nghe.

- Đi rồi, cũng quên mang mất rồi.

- Lạnh cóng chết cho vừa.

- Ok fine.

- Mấy giờ về, để đem áo xuống cho Sẻ mượn.

 Cuối cùng vẫn là anh

Sẻ, Sẻ, lâu lắm rồi Nguyệt mới được gọi bằng cái tên thân mật như vậy từ chính miệng kẻ đã đặt tên. Ngay khi bước vào lớp học thêm Nguyệt đã để lại ấn tượng trong mắt Minh với mái tóc dài, khuôn mặt xinh xắn và dáng người nhỏ nhắn. Chưa hỏi tên Minh đã gọi Nguyệt là chim Sẻ, Nguyệt nhiều lần khó chịu ra mặt vì không thích cái tên đó nhưng bị gọi hoài nên không muốn ý kiến gì nữa.

- Gì đây? Quà hả? - Minh hoan hỉ nhận lấy hộp quà sinh nhật được gói cẩn thận từ tay Nguyệt. Không còn bối rối như lúc nhận gói thuốc cảm năm xưa, Minh mở lời cảm ơn Nguyệt đầy chân thành.

- Ơn nghĩa gì! Đưa áo đây tui mặc về, lạnh run rồi đây.

- Ờ quên. Mặc vô đi, đi dạo lát rồi về.

Tháng 12 âm lịch trời không mưa nhưng khá lạnh, không gian được bao bọc bởi lớp sương đêm mờ ảo. Nguyệt với tay vào không gian, dịu dàng nâng niu thứ vô hình nào đó, mắt mơ màng.

- Điên hả! - Minh liếc mắt, buông câu trách móc lạnh tanh. Đã nhiều năm trôi qua nhưng Minh vẫn giữ cho mình một thái độ đặc biệt đối với Nguyệt.

- Thích thế thôi. - Hình như ai đó cũng rất giống không khí, rõ ràng là ở ngay trước mắt nhưng không thể nào nhìn thấu cũng không thể nào nắm bắt được. Nguyệt vẫn tiếp tục nâng niu bầu không khí một cách đầy tình cảm. Muốn nói rất nhiều lời, muốn hỏi rất nhiều điều nhưng không biết phải bắt đầu như thế nào nên đành im lặng.

- Ta rủ lên cầu đâu phải để ngắm không khí!

- Vậy là để ngắm nhau? - Nguyệt xoay người tựa một bên vào thành cầu, ngẩng đầu nhìn Minh đầy thích thú. - Ok, xoay mặt qua đây!

- Điên. Để trả nợ.

Nợ? Nợ gì? Nguyệt chưa kịp suy nghĩ ra thì phát hiện môi mình đã bị đôi môi khác phủ lên, mạnh mẽ và ấm áp. Nguyệt bất động, cô đã tưởng sẽ không bao giờ gặp lại Minh! Thời gian ngưng lại cho đến khi Minh chậm rãi rời môi cô gái, cậu mỉm cười. Minh đã dùng nụ hôn của mình để xin lỗi Nguyệt, xin lỗi vì lần quay lưng đi hai năm trước của mình. Cũng là đang trả nợ cô, trả nợ nụ hôn dũng cảm trước kia. Gió từng đợt vi vu qua thành cầu, len lỏi vào tâm hồn hai kẻ nhiều duyên nợ. Họ tâm sự với nhau về cuộc sống hiện tại: công việc, học tập hay vài vấn đề thời sự. Nhưng tuyệt nhiên không ai đả động đến những gì trong lòng mình thực sự muốn nói. Quá khứ là một trang sách có đầy đủ mị lực để khiến ta lưu luyến và nhớ nhung, nhưng chẳng có mấy ai muốn lật ra để xem xét lại. Trăng đêm nay thật đẹp, dẫu chưa tròn.

- Em làm ở đây lâu chưa? Lần đầu chị vào quán này đấy. Chị gái Minh nói rồi mỉm cười hiền lành, thân thiện, cô gái có khuôn mặt và thần thái chẳng khác Minh là bao.

- Cũng lâu rồi chị ạ. Hôm nay chị ghé quán để thăm em phải không? - Nguyệt cười đầy tinh ranh, đúng hệt như cái chất trẻ con trong người.

- Vô đây cho em có việc làm chứ thấy quán vắng mà em ngồi không cũng buồn.

- Chị này! - Nguyệt chu môi nũng nịu. Từ sau hôm hỏi giờ trong tiệc cưới, Nguyệt và chị gái Minh thường xuyên liên lạc với nhau, nói chuyện trên trời dưới đất nhưng cả hai chưa bao giờ đề cập đến Minh. Dường như ngay giây phút nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tay Nguyệt, chị gái Minh đã biết Minh là một chủ đề nhạy cảm, cả Nguyệt cũng vậy. Khi chị gái Minh đã ra về, Nguyệt chợt nhớ ra từ tối hôm đó đến nay cô và Minh chẳng liên lạc với nhau, cũng không lâu, chỉ là đêm thứ 2, nhưng chừng đó đủ khiến lọng dạ của một cô gái bồn chồn khó tả. Cô nhớ cậu.

Sms: "Tí rảnh xuống nói ni."

Sms: "Có gì quan trọng không. Nói luôn đi."

Sms: "Xuống đây!"

Sms: "Đang có việc bận. Có đưa thứ gì thì xuống, không thì thôi."

Cái gì? Cái gì mà có đưa thứ gì mới xuống còn không thì thôi chứ! Vậy ra tối hôm trước biết là sinh nhật sẽ được tặng quà nên vừa nói đã xuống liền còn giờ thì không xuống. Ham vật chất ư? Nghĩ vậy, Nguyệt tức giận, mặt phừng phừng.

Sms: "Vậy thôi."

Nguyệt muốn chấm dứt câu chuyện tức khắc.

Sms: "Ta ghét nhất là cái kiểu ni á nghe!"

Chưa bao giờ Minh dùng từ "ghét" với Nguyệt. Bình thường chỉ là mấy từ điên khùng, hoặc có gì khó chịu lắm thì im lặng luôn. Nguyệt hơi chột dạ. Có khi nào Minh ghét mình không? Nguyệt lo sợ tự hỏi chính mình nhưng càng không hiểu được nguyên nhân vấn đề cô lại càng làm cơn phẫn uất của mình dâng lên.

Sms: "Ghét cái chi mà ghét. Bảo xuống không chịu xuống còn la lối! Làm gì làm đi."

Sms: "Ờ".

Vẫn là từ ờ quen thuộc, Nguyệt cảm thấy sợ hãi. Sao lại chỉ ờ, mình đã sai sao? Mình đã cư xử không đúng, đã nói những lời không hay khiến Minh giận sao? Vậy giờ mình phải làm sao, làm sao?? Đắn đo một lúc Nguyệt quyết định nhắn tin cho Minh.

Sms: "Bạn N chân thành xin lỗi bạn M, xin lỗi vì đã khiến bạn M khó chịu."

Im lặng...im lặng...vẫn là im lặng. Chiếc điện thoại im lìm không tiếng động. Nguyệt thất thểu về nhà. Đêm đông, sương lạnh thấu da, Nguyệt bất giác đưa tay chạm nhẹ vào bờ môi, hơi ấm vẫn còn nóng hổi. Hai bên đường cây cối lặng thinh nép mình vào bóng đêm, phố im lìm, chẳng còn tiếng động cơ hay tiếng nói cười ồn ã. Mới lúc nãy còn đông đúc mà bây giờ đã xác xơ. Phố đã vãn, chuyện vui cũng đã vãn...

 Cuối cùng vẫn là anh

Chương 4: Trả em xuân ngàn

Một sân khấu hoành tráng, quy mô, âm thanh chất lượng cao, ca sĩ là các ngôi sao trẻ hàng đầu, các tiết mục được đầu tư công phu. Người ta đứng sát nhau, không chừa bất cứ milimet đất trống nào. Người ta chen, lấn, xô, đẩy chỉ để được nhích lên phía trước một chút, được gần sân khấu thêm một chút. Phía trước là người, phía sau là người, trái phải xung quanh cũng toàn là người. Không khí hỗn loạn, nóng bức nhưng sôi động và vô cùng hào hứng. "Á!" Chị gái của Minh đau đớn kêu lên, có ai đó vừa dẫm phải chân cô. Là một cô gái, đúng, là một cô gái, cô ta mang giày cao gót. "Đi đứng cho cẩn thận." Minh lên tiếng. Dù đó là một cô gái hay bất kỳ một ai khác cậu cũng không ngần ngại, một khi động đến người thân yêu của cậu thì cậu không thể im lặng. Cô gái mang giày cao gót đanh đá đáp lại "Không biết tránh ra à?" Minh nhìn cô ta, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu, khẽ nhíu mày rồi cười nhạt. Cậu không muốn nhiều lời với loại con gái ngang ngược không biết điều. Thanh niên đi cùng với cô gái mang giày cao gót giữ tay cô ta lại, mặt đầy chân thành: "Xin lỗi chị, xin lỗi anh bạn." Minh nhìn anh ta, đúng là oan gia ngõ hẹp, cậu cười lịch thiệp đáp trả.

- Người yêu cậu đấy à?

- Không, chị gái.

Minh lùi về sau, để chị đứng phía trước, ôm lấy chị tránh để không ai chạm vào nữa. Anh thanh niên kia hỏi thêm gì đó nhưng đã bị tiếng nhạc ồn ào át đi. Minh không hỏi lại, cậu không muốn nói chuyện với người đã từng khiến mình trở nên nhu nhược. Câu nói hơn 4 năm trước của anh ta lại vang lên trong trí óc Minh.

"Tôi biết cô ấy có chút tình cảm với cậu, nhưng thích và yêu là hai chuyện khác nhau. Tôi là người đến trước, cậu là người đến sau, nhưng mà điều đó cũng không quan trọng, quan trọng là cô ấy chọn ai. Chúng ta công bằng nhé, cho cô ấy tự lựa chọn người cô ấy yêu. À, xin cậu nhớ dùm tôi một điều rằng: nếu lúc này cô ấy không chọn cậu thì nghĩa là sau này, nếu cô ấy có thay đổi quyết định mà chọn cậu thì cậu cũng chỉ là một sự thay thế."

Lúc đấy, khi bảo Nguyệt hãy chọn người Nguyệt yêu, Minh đã rất hy vọng cô chọn mình, cũng chắc chắn phần nào đó mình sẽ là lựa chọn của Nguyệt. Nhưng kết quả là Nguyệt đã không chọn Minh, vào thời điểm vô cùng đặc biệt ấy. Thất vọng, hụt hẫng hay vài ba từ khác để miêu tả tâm trạng Minh lúc đó vẫn chưa đủ. Cậu đã nhiều lần đến lớp học thêm, đứng trước cổng nhìn vào rồi lại quay xe đi về, cậu không dám gặp, cũng không muốn chạm mặt người con gái trong kia, cảm giác thua cuộc khiến một người con trai trở nên hèn nhát. Rồi Minh chọn một cô gái khác, mang đến cho Minh những điều ngọt ngào hạnh phúc và cả đau khổ nhất. Có một thời gian, cậu thiếu niên kia thả mình vào khoảng không đầy mông lung của tình yêu, đau khổ nhận ra bản thân mình mãi chỉ là kẻ thất bại. Rồi Minh gặp lại Nguyệt, những cảm xúc ban đầu ùa về khiến cậu hân hoan vui sướng đến mức những nỗi đau đã trãi qua đều tan thành tro bụi. Cho đến đêm tặng quà sinh nhật cho Nguyệt, người yêu cũ Minh liên tục nhắn tin, gọi điện cho cậu. Cô gái ở bên cậu hai năm trời đã phản bội cậu để trở về với người yêu cũ nay quay lại tha thiết níu kéo. Cảm giác sợ hãi dấy lên, mạnh mẽ khuấy đảo những rung động vừa mon men đến gần... 3 tiếng "người thay thế" cùng lúc văng vẳng bên tai khiến Minh yếu đuối bỏ chạy.

 Cuối cùng vẫn là anh

- Chị thấy cô gái lúc nãy quen lắm. Hình như gặp rồi.

- Ở đâu?

- Quán cafe bé Nguyệt làm thì phải. Hôm đó chị ghé chơi nói chuyện thì gặp cô gái này vào mua cafe mang đi, còn cậu kia đứng ở ngoài chờ.

- Vậy hả...

Minh đứng bất động, cậu ngước nhìn lên vầng trăng, đống tơ vò trong lòng hình như đã được gỡ bỏ, trái tim lại đập những nhịp dịu dàng. Trăng đêm nay đẹp lạ thường, không như đêm trăng mờ ảo kia, đêm Minh tới quán Nguyệt đem cho cô chút đồ ăn để gây bất ngờ thì gặp phải người yêu cũ của cô đứng trước quán chờ đợi, trên tay cũng đang cầm một gói đồ ăn.

Sms: "Đang ở đâu đó? Ta có chuyện muốn nói?"

Sms: "Đang ở lễ hội Heneiken."

Sms: "Đứng ở đâu?"

Sms: "Mi ở chỗ nào để ta đi tìm."

Nguyệt vội vã đến chỗ Minh, nhưng chẳng thấy cậu đâu, xung quanh toàn là những kẻ xa lạ. Không khí cô đặc, lạnh lẽo, cảm giác bơ vơ xâm chiếm từng tế bào. Nguyệt quay đầu nhìn quanh, cố gắng nhìn thật chậm, thật kỹ, nhón chân để nhìn xa hơn nhưng vẫn vô ích. Trên sân khấu MC đang giới thiệu phần trình diễn tiếp theo của ca sĩ Erik. Mọi người vỗ tay hào hứng, Nguyệt chẳng buồn liếc mắt lên xem. "Hay là thằng ôn dịch kia lừa mình? Mình có điên không, tự dưng gọi là chạy ra liền" Nguyệt thì thầm với chính mình, cảm giác mình thật ngu ngốc. Bỗng có một bàn tay đặt trên vai Nguyệt, cô giật thót người quay lại, ánh mắt đầy ngạc nhiên rồi chuyển dần sang quen thuộc, trìu mến. Mưa rơi lất phất, không gian im ắng, đám đông cũng im lặng lạ thường, cảm giác hồi hộp khiến Nguyệt khó thở, có gì đó bất chợt... Minh ôm lấy Nguyệt. Sân khấu bỗng vang lên tiếng hát của Erik "Sau tất cả, mình lại trở về với nhau, tựa như chưa bắt đầu, tựa như ta vừa mới quen. Sau tất cả, lòng chẳng hề đổi thay, từng ngày xa lìa khiến con tim bồi hồi và ta lại gần nhau hơn nữa...."

50 năm sau

Trên ban công có hai cụ già đang ngồi uống trà với nhau, dưới đường có một đôi trẻ đang ôm nhau, vẫn là cái không khí náo nhiệt của đêm lễ hội âm nhạc đường phố.

"Đêm hôm đó, em đã đợi chỉ để nói với anh rằng em nhớ anh, nhưng anh không đến. Lúc đó em đã định sẽ không thích anh nữa, nhưng em không làm được."

- Hình như tôi nghe được hai đứa dưới kia nói chuyện bà ạ.

"Vì yếu đuối mà anh đã bỏ chạy, nhưng thật may vì định mệnh đã đưa anh quay lại đây. Xin lỗi vì từng có ý định bỏ rơi em."

- Tôi cũng vậy.

"Tại sao anh lại tìm em, lại bất chợt ôm em như vậy? Có phải đã đến lúc anh muốn ở bên cạnh em rồi không?"

- Này, bà chưa từng thắc mắc vì sao đêm đó tôi lại đi tìm bà rồi lại ôm bà như vậy à?

"Anh đã tự hỏi mình rất nhiều lần rằng có yêu em không, câu trả lời luôn là có. Anh cũng đã tự hỏi rất nhiều lần rằng anh có muốn ở bên cạnh em suốt đời không, ngay giờ phút này, câu trả lời của anh là có. Em đừng hỏi anh vì sao lại như thế, vì đó là định mệnh. Cũng như em đã yêu vài người khác nhưng cuối cùng vẫn chọn anh."

- Đã từng thắc mắc nhưng giờ không muốn biết nữa. Có những chuyện không nhất thiết phải tìm hiểu lý do cũng không nhất thiết phải làm rõ trắng đen, kết quả tốt đẹp là được rồi.

"Ngoại trừ anh, tất cả chỉ là một phép thử, em đã thử nhiều, em không muốn thử nữa, em muốn thật, em muốn anh."

© Kim Yến – blogradio.vn

HẾT

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

back to top