Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cuộc hẹn của tương lai

2016-03-30 01:00

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi thương em, thương cho những giọt nước mắt của em rơi vì một người không xứng đáng. Tình yêu của em không có lỗi, vì ít ra em cũng đã dành cả trái tim mình, yêu một cách chân thành không mục đích, không vụ lợi. Có chăng cái sai của nó là sai người hoặc sai thời điểm.

***

Tôi lại gọi cho em, không dưới mười cuộc gọi nhưng em nhất quyết không nghe máy. Cũng đúng, vì chúng tôi bây giờ không còn là gì của nhau. À không, phải gọi là chưa từng là gì của nhau. Tôi chỉ thấy nhớ em là gọi, thấy cần gặp em là chạy xe mấy chục cây số đến tận nhà dù em không gặp. Dường như đó là thói quen - một thói quen khó bỏ.

Tôi thấy mình lạ lẫm, mà đôi khi người ta vẫn thường chẳng hiểu được việc mà họ vẫn làm. Và tôi cũng vậy, cứ đơn giản là cảm thấy nên làm thôi. Tôi chạy theo em, luôn đứng sau những cuộc vui, nỗi buồn của em mà không thể đối diện. Em cũng vậy, cũng mãi miết chạy theo một cuộc tình mà với em đó là cả một quãng trời hạnh phúc. Còn việc em có thật sự hạnh phúc hay không tôi cũng rõ qua những lần nước mắt em rơi, qua những đêm tận khuya em chập chờn thức giấc với những dòng status tâm trạng.

Em thật ngốc.

Tôi cũng thật ngốc.

Tôi lại thấy mình trượt dài trong mớ cảm xúc rối bời, chẳng thể tháo gỡ, mà cũng không ai tháo gỡ được. Là em ương bướng hay là do tôi cố chấp với quyết định của mình mà không thể buông bỏ?

Nắng tháng hai đột nhiên gay gắt, tôi thèm khát cái không khí se lạnh tràn về, rồi những vòng xe lăn dài trên phố. Tôi khao khát cái cảm giác em luồn tay vào túi áo khoác dày cộm của tôi, áp mặt vào lưng tôi. Mà đó chỉ là một điều mơ ước không thể nào thành hiện thực.

 Cuộc hẹn của tương lai

Một buổi chiều của vài ngày sau đó, Liêm gọi cho tôi, giọng cậu hoảng loạn:

- Bệnh viện Hoàng Vũ, phòng 101, cậu vào nhanh đi!


Một điều chẳng lành. Em nằm bất động trên giường, gương mặt trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt. Liêm bấu chặt lấy vai tôi, thì thào:

- Nó dại quá, uống gần hết một lọ thuốc ngủ.


Tôi chỉ thấy tim mình đau khó tả, là đau cho em hay cho tôi?

Em tỉnh dậy, mơ màng, cố gắng một chút sức lực yếu ớt rút tay ra khỏi lòng bàn tay đang siết chặt của tôi.

- Em thấy thế nào? Em ổn không?

Em chỉ lắc đầu, rồi quay mặt vào trong. Là do em cố tránh né tôi, là do em muốn che đi đôi mắt đang chực trào ngấn nước. Tôi thở dài, kéo tấm chăn đấp lại cho em. Mọi thứ điều không ổn, cho tôi và cho cả em.



Chúng tôi đã cùng nhau đi qua những chặng đường dài đến mức ngay cả khi em không nói gì tôi cũng có thể hiểu được. Em cứ đi qua cuộc đời người ta, đứng sau hạnh phúc người ta. Còn tôi là người đi qua cuộc đời em, và là người đứng sau hạnh phúc và cả nỗi buồn của em.

Những tháng ngày đó tôi lưu giữ lại trong tim mình, nơi có những góc buồn, góc nhớ, thương. Mọi cảm xúc, tất cả mọi thứ lẫn lộn với một người dành cả tình yêu thương mà không hề được đáp trả. Nếu em hạnh phúc, tôi có thể dễ dàng từ bỏ hay ít ra tôi cũng biết mình nên an lòng mà đứng bên ngoài cuộc sống của em. Em của những ngày tháng trôi qua, em của hiện tại giây phút này làm tôi thấy không thể nào vứt bỏ.

Chàng trai ấy, mà thật tình tôi cũng không biết nên kể về hắn ta như thế nào. Tôi ghét cái khuôn mặt giả tạo của hắn, ghét những lần hắn bỏ rơi em ngồi một mình đến tận khuya trong một quán cafe do chính hắn hẹn trước. Có lần tôi vô tình bắt gặp hắn ta chở một ai đó khá xinh lướt qua góc ngã tư gần trung tâm thương mại. Mọi thứ chỉ có vậy. Vậy mà em yêu say đắm, mặc cả những lời can ngăn, những cảnh báo trước về một cuộc tình chơi đùa không kết quả. Em chỉ im lặng rồi trở về với cuộc sống của mình, những góc buồn trong tâm hồn do chính em tạo ra.

Liêm kể với tôi về buổi tối hôm đó, em về nhà trong bộ dạng của một người mất hồn. Em ôm chặt lấy anh trai mình rồi nức nở "Anh ấy có vợ rồi!". Tôi thề giây phút ấy chỉ muốn đấm vào bộ mặt của hắn ta, bộ mặt giả dối mà bao nhiêu lần em cố biện minh cho những gì mình thấy.

Em lại tự trách mình là người thứ ba, tự mặc cảm rồi dày vò mình trong những góc phố đêm tĩnh mịch. Nếu người như em đáng trách thì những người đã có một gia đình ấm êm lại khoác lên mình bộ mặt của những kẻ chung tình như hắn ta lại đáng trách gấp ngàn lần. Tôi thương em, thương cho những giọt nước mắt của em rơi vì một người không xứng đáng. Tình yêu của em không có lỗi, vì ít ra em cũng đã dành cả trái tim mình, yêu một cách chân thành không mục đích, không vụ lợi. Có chăng cái sai của nó là sai người hoặc sai thời điểm. Tôi sợ những người dày vò người thứ ba như em, tôi chỉ muốn bảo vệ em khỏi những lời cay độc, những lời bè dĩu. Để em không phải trốn tránh mình, không còn sợ đi qua những con đường ngày xưa em tự tin nắm tay người kia dạo bước.

 Cuộc hẹn của tương lai

Nắng tháng hai không làm khô những giọt nước mắt lưng tròng của em khi vô tình bắt gặp người ta tay trong tay dạo bước. Em nép mình bên góc phố quen, gọi một tách cafe mà trước đây em không có thói quen dùng đến. Rồi lại chìm trong một thế giới tĩnh lặng của riêng mình. Thỉnh thoảng em quay sang nhìn xung quanh, rất lâu sau đó em mới nhận ra tôi đang ngồi khuất sau chiếc bàn dài nơi cuối quán. Chúng tôi đi cùng nhau sau đó. Thành phố nhộn nhịp nhường chỗ cho một màn đêm phủ kín. Rất lâu sau đó em hỏi tôi bằng một giọng nói trầm buồn:

- Em buông tay là đúng phải không? Em đâu có quyền níu kéo phải không?

Tôi biết em hỏi câu đó nhưng chính em cũng đã biết câu trả lời cho mình mà không cần tôi phải đáp lại.

Hai tháng rồi từ ngày em đi đến một nơi nào đó, chúng tôi không còn biết gì về nhau nữa. Có lẽ em chọn cho mình một con đường là trốn chạy những gì đang tồn tại, trốn chạy nơi đối với em đầy nước mắt. Em chỉ hứa em sẽ về vào lúc nào đó em thấy mình ổn nhất. Tôi chỉ biết đợi ngày đó, một tháng, một năm, hai năm tôi cũng không chắc.

Giá mà ai cũng có thể hiểu được những tổn thương mình gây ra cho người khác nó sâu đậm thế nào, nó dày vò ra sao.

Giá mà ai cũng có thể hiểu được thứ đáng sợ nhất trên đời là ngộ nhận mình đang giữ hạnh phúc mà không biết rằng cái hạnh phúc đó được xây nên bằng sự giả dối.

Giá mà như thế có lẽ mọi thứ đã giản đơn hơn, em không phải đau như vậy!

Chúng tôi đã hẹn nhau vào một ngày đẹp nhất, có thể ngày ấy nắng sẽ về nhưng không quá chói chang, đủ để hông khô làn mi em không còn nước mắt.

Chúng tôi đã hẹn - một cuộc hẹn của tương lai.

© Mỹ Nhiên – blogradio.vn

Có thể bạn quan tâm: Em là người yêu hay người tình





Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top