Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chúng ta ai rồi cũng sẽ hạnh phúc, chỉ là không hạnh phúc cùng nhau mà thôi

2016-08-08 01:18

Tác giả:


blogradio.vn - Lựa chọn và quyết định, tất cả đều là ở tôi. Thế nhưng giữa những điều ấy, làm sao tôi có thể làm được đây. Vì tôi chẳng có gì để giúp cho sự nghiệp của anh. Tôi chẳng có gì để xứng đáng đứng cạnh anh. Tôi chẳng có gì để làm một cô con dâu môn đăng hộ đối trong gia đình danh gia vọng tộc ấy.

***

Chiều muộn, tôi vội vã sắp xếp lại mớ giấy tờ trên bàn làm việc rồi ra về. Chuông điện thoại báo có tin nhắn. Tôi khựng lại một vài giây. Đã từ lâu tôi bỏ thói quen nhắn tin điện thoại, cũng bỏ luôn cái cách chờ đợi tin nhắn từ một ai đó. Từ ngày anh đi, tôi chẳng nhắn tin cùng ai, có chuyện gì cũng chỉ gọi điện nói vài ba câu ngắn gọn. Dường như với tôi thì nhắn tin là cách để trò chuyện thân mật và tình cảm hơn, thế nhưng cuộc sống của tôi hiện giờ không có ai đủ thân thiết để nhận những tin nhắn như vậy.

Tôi mở tin nhắn ra, số điện thoại quen thuộc hiện lên trên màn hình, tôi chẳng lưu số điện thoại ấy nhưng lại đủ trí nhớ để lưu chúng vào tim chẳng thể nào quên.

Ngày xưa tôi vẫn lưu số ấy vào máy với cái tên Anh thật đơn giản mà thân thương. Tôi chẳng muốn gọi mấy lời hoa lá khác, bởi vì với tôi Anh chính là tiếng gọi khiến tôi thấy bình yên nhất.

“Em à, thời gian qua em hạnh phúc chứ?”

Tin nhắn ngắn gọn vô cùng nhưng khiến tôi ngỡ ngàng. Hạnh phúc? Vậy hạnh phúc là gì? Hạnh phúc trong anh là gì? Trong tôi là gì?

Hàng ngàn câu hỏi khiến tâm trí tôi ngập ngừng…

“Chúng ta ai rồi cũng sẽ hạnh phúc, chỉ là không hạnh phúc cùng nhau mà thôi.”

Tôi nhấn gửi đi….

Phải rồi, ai rồi cũng hạnh phúc!

 Chúng ta ai rồi cũng sẽ hạnh phúc, chỉ là không hạnh phúc cùng nhau mà thôi

Tôi cũng chẳng còn là cô sinh viên thích nhõng nhẽo ngày xưa nữa. Nhớ lần đầu tiên gặp anh cũng là lần đầu tiên tôi bước chân vào cổng trường đại học, mọi thứ thật xa lạ và mới mẻ. Anh là tiền bối của tôi, học trước tôi một khóa. Tình cờ gặp trước cổng trường, tôi bị thu hút ngay bỏi nụ cười tỏa nắng và cặp kính thư sinh của anh. Từ đó tôi bám anh không ngớt. Tôi lẽo đẽo theo anh lên thư viện, theo anh đi học… Lúc đầu anh than phiền về việc luôn có một cái đuôi đi theo mình. Thấy tôi bám dữ quá, các bạn nữ thích anh ghét tôi, rồi dần cũng không thích anh nữa. Họ nghĩ rằng anh thân thiết với tôi như thế thì chắc sẽ chẳng yêu ai khác. Và cứ thế chúng tôi gắn liền như hình với bóng. Anh dần đi vào cuộc sống của tôi, từng hành động của tôi, lời nói của tôi đều liên quan đến anh. Cứ mở miệng ra là tôi kể về anh. Ở bên cạnh anh tôi cứ líu lo suốt ngày như con chim nhỏ.

Còn anh cũng dần quen với sự có mặt của tôi trong những ngày ấy. Mỗi sáng anh đợi tôi trước cổng ký túc xá, học xong thì đi ăn trưa cùng nhau, chiều lại vào thư viện hoặc đi chơi loanh quanh đâu đó. Mọi sinh hoạt của anh trong ngày đều có mặt tôi. Thế rồi anh dần chấp nhận tôi, chấp nhận tình cảm non nớt và trong veo của một cô nhóc phiền phức. Chúng tôi chính thức trở thành người yêu.

Ngày hôm ấy tôi đã nghĩ đó là ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời mình. Tôi và anh chen lấn trong dòng người đông đúc để xem pháo hoa, anh sợ tôi lạc nên nắm chặt tay tôi. Lúc ấy tim tôi đập thật nhanh, tôi chẳng còn biết pháo hoa hôm ấy đẹp hay không nữa. Chỉ có trong lòng tôi đang nở rộ từng đợt pháo hạnh phúc. Trong màn pháo hoa rực rỡ, anh hôn tôi, nhẹ nhàng và bình yên như chính con người anh vậy.

Thế mà tôi đã để vuột mất bến đỗ bình yên của cuộc đời mình…

 Chúng ta ai rồi cũng sẽ hạnh phúc, chỉ là không hạnh phúc cùng nhau mà thôi

Ngày anh ra trường, bố mẹ anh đã chuẩn bị suất học bổng ở Mỹ cho anh mà chẳng hề báo trước. Có lẽ món quà đó thật sự bất ngờ và ý nghĩa đối với anh nhưng lại là cú sốc đối với tôi. Gia đình tôi ở Việt Nam, tôi cũng chẳng có đủ điều kiện để theo anh sang Mỹ hay có đủ tài năng để giành được suất học bổng ở đó. Và hơn thế tôi chẳng thể nào bỏ gia đình, bố mẹ và em tôi để sang đó cùng anh được. Tương lai của tôi là ra trường, kiếm một công việc để có thể đỡ đần kinh tế cho gia đình và nuôi cậu em đang học cấp ba.

Còn anh, một gia đình gia giáo có đủ điều kiện kinh tế và khả năng để mang lại những gì tốt nhất cho tương lai của anh. Chúng tôi dường như không ở cùng thế giới, không cùng đẳng cấp trong xã hội này vậy.

Tôi hoang mang và lo lắng. Trong khi tôi đang cố gắng xoay xở trong mớ suy nghĩ hỗn loạn ấy thì mẹ anh tìm gặp tôi. Trong phim tôi vẫn bắt gặp rất nhiều cảnh như vậy, bố mẹ chàng trai gặp cô gái, đưa cho họ một phong bì tiền và yêu cầu chấm dứt tình cảm với con trai họ. Tôi đã chuẩn bị tâm lý từ trước, và trước mặt tôi là mẹ anh – người đàn bà quý phái và sang trọng. Bà nói rằng anh sẽ đi Mỹ và định cư ở bên ấy, rằng anh đã có đính ước với con gái của bạn bà, rằng anh sẽ có tương lai rộng mở như thế nào khi làm đám cưới cùng người con gái ấy. Bà biết chúng tôi yêu nhau và không cấm đoán, thế nhưng tôi có chịu đựng được việc sẽ san sẻ người đàn ông của mình với người phụ nữ khác, có chấp nhận như một tình nhân đứng sau lưng anh chứ chẳng danh chính ngôn thuận làm vợ anh. Tôi có chịu từ bỏ gia đình mà theo anh sang Mỹ định cư hay không? Từng lời nói nhẹ nhàng nhưng đủ để tôi biết chỗ đứng của mình.

Lựa chọn và quyết định, tất cả đều là ở tôi. Thế nhưng giữa những điều ấy, làm sao tôi có thể làm được đây. Vì tôi chẳng có gì để giúp cho sự nghiệp của anh. Tôi chẳng có gì để xứng đáng đứng cạnh anh. Tôi chẳng có gì để làm một cô con dâu môn đăng hộ đối trong gia đình danh gia vọng tộc ấy.

Và tôi chọn cách rời xa anh…

 Chúng ta ai rồi cũng sẽ hạnh phúc, chỉ là không hạnh phúc cùng nhau mà thôi

Ngày anh đi, tôi ra sân bay tiễn anh. Anh ôm tôi thật chặt:

“Em chờ anh về nhé!”

Tôi lặng lẽ lau nước mắt, chẳng đáp lời anh. Mẹ anh nhìn tôi, nhìn anh, cái nhìn đầy ái ngại. Tôi biết đã đến lúc đưa ra quyết định của mình.

Anh lên máy bay, tôi gửi tin nhắn cho anh:

“Anh à, hãy quên em đi. Bắt đầu từ bây giờ chúng ta không còn là gì của nhau nữa. Em xin lỗi. Hãy hạnh phúc anh nhé!”

Tôi tắt máy, bẻ sim đang dùng, khóa nick Facebook, Zalo và chặn tất cả cách liên lạc với anh. Tôi đã lựa chọn thì phải chấp nhận điều đó. Bởi tôi chẳng đủ mạnh mẽ để nói chia tay, chẳng đủ dũng cảm để giữ lấy tình yêu của anh, chẳng đủ can đảm để từ bỏ tất cả mà đi theo anh.

 Chúng ta ai rồi cũng sẽ hạnh phúc, chỉ là không hạnh phúc cùng nhau mà thôi

Là do tôi, nên tôi chấp nhận kết quả…

Đó cũng là lần cuối cùng tôi dùng tin nhắn. Có lẽ tôi chẳng muốn yêu thương một ai nữa. Hợp tan tan hợp cũng chẳng qua nỗi một chữ “ngờ”.

5 năm sau, tôi đã có một công việc ổn định để có thể giúp đỡ thêm gia đình và nuôi em tôi đang học đại học. Và cũng chừng ấy thời gian, tôi chẳng biết tin tức gì về anh. Tôi dừng tất cả thông tin liên lạc, thay số điện thoại mới. Gần như chẳng biết tin tức gì về anh. Và đó cũng là khoảng thời gian tôi chẳng biết đến tình yêu. Cuộc sống của tôi chỉ đi làm, về nhà, không bạn bè, không tình yêu. Tôi nhận ra mình vẫn ổn với cuộc sống ấy cho dù vài người đồng nghiệp bảo nó quá tẻ nhạt và vô vị. Nhưng với tôi nó đủ để tôi thấy bình yên, để không bị đau thêm một lần nữa vì tình yêu.

Nhưng rồi tôi bất ngờ gặp anh trong một lần đi gặp đối tác. Anh chính là đối tác của công ty tôi. Anh nhìn sâu vào mắt tôi như thăm dò, như oán trách. Còn tôi chỉ còn cách lẵng tránh ánh nhìn ấy mà thôi. Tôi đã ích kỷ không lựa chọn anh, từ bỏ tình yêu của ấy, giờ đây tôi có tư cách gì để đối diện với anh.

Anh nói rằng anh vẫn chưa lập gia đình, anh cần câu trả lời từ tôi. Đến giờ anh vẫn không hiểu được lý do tôi chia tay, không hiểu vì sao tôi cắt đứt mọi liên lạc với anh.

Còn tôi biết trả lời gì đây. Tôi chẳng thể biện minh cho hành động cùng lý do của mình. Tôi chẳng còn là cô sinh viên ngây thơ năm nào, luôn lo lắng trước mọi việc. Tôi của hôm nay đã trưởng thành và chín chắn hơn, trải qua bao nỗi đau tôi biết rằng mình cần trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn.

Anh thành đạt trong sự nghiệp, trở thành giám đốc của một công ty đa quốc gia. Còn tôi vẫn chỉ là tay nhân viên quèn. Tôi mỉm cười chua chát, thì ra chúng tôi vốn dĩ sinh ra không phải để dành cho nhau, số phận định sẵn là người của hai thế giới khác nhau, vậy cớ chi tôi phải cố cưỡng ép lại số phận.

Tôi mỉm cười, quá khứ hãy để nó qua đi, bởi vì ai rồi cũng hạnh phúc. Tôi và anh chỉ là không hạnh phúc cùng nhau mà thôi!

© Hòa Khỉ - blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top