Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cầu vồng sau mưa

2017-02-02 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Cơn mưa vẫn rơi, cô vẫn đứng đó mặc gió lạnh cùng vài hạt mưa theo gió phả vào làm ướt đôi vai mảnh mai. Có lẽ chỉ có những lúc như vậy cô mới có thể cởi bỏ vỏ bọc mạnh mẽ của mình, đem nỗi đau trong lòng thể hiện ra. Mưa sẽ che mờ mọi thứ bao gồm cả lòng người, trong tim cô có mưa, một cơn mưa không dứt suốt bốn năm, âm thầm rơi thay cho nước mắt cô giấu đi và niềm đau khi đánh mất anh.

***

Mái hiên tí tách tiếng mưa rả rích không ngừng như một khúc nhạc buồn miên man vô tận. Cô đưa tay ra ngoài khung cửa sổ chung cư hứng những giọt mưa lạnh lẽo, cơn mưa đầu mùa Sài Gòn luôn như vậy, dai dẳng và nặng hạt như mừng rỡ sau một thời gian dài không được gặp mảnh đất này.

“Mùa mưa thứ tư!” – Người con gái thì thầm nhắc nhở chính mình.

Ánh đèn phòng hắt qua tấm màn khắc họa hình bóng mỏng manh và hiu quạnh, cô cứ đứng đó một tay ôm lấy người, tay kia vươn ra để dòng nước ngoài trời không ngừng chảy xuống, khóe môi thấp thoáng một nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt nhìn về nơi xa. Không ai biết cô đang nhìn về đâu. Không ai hiểu điều cô mong muốn. Tất cả chỉ còn cô và mưa.

Một căn chung cư cao cấp là mơ ước của bao người giữa đất Sài thành tấp nập và bộn bề, cô mua nó cách đây hai năm, cả căn phòng chỉ có hai màu trắng và đen đơn giản giống như chính cô, trống trải và tăm tối. Cách đây bốn năm có một người nắm tay cô chỉ vào khu chung cư cao cấp này, hứa hẹn:

“Đợi anh đi làm có tiền rồi sẽ mua một căn hộ ở đây, căn nhà của hai ta.”

Hiện tại cô đã là chủ của nơi này, vì sao trong tim lại không có một chút cảm giác hạnh phúc nào. Căn phòng rộng như thế nhưng chỉ có mình cô, người ấy đã đi xa thật xa. Cơn mưa mang anh đến cũng mang anh đi, cô không giữ được, cũng không kịp giữ.

“Em đã có tất cả nhưng… lại đánh mất anh.”

Cầu vồng sau mưa

Cô cười, nụ cười cay đắng, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên gò má gầy gò, đây đã là lần thứ bao nhiêu cô khóc khi nghĩ về anh. Mọi người đều nói thời gian sẽ phai mờ mọi thứ, vì sao đã bốn năm nhưng mọi kí ức vẫn nguyên vẹn như ngày hôm qua. Đôi khi cô vẫn quay đầu tìm kiếm trong dòng người một bóng hình thân thuộc, người đó không quá thu hút nhưng nụ cười của anh chính là động lực để cô bước đi, chính nụ cười đó khiến cô thích anh rồi yêu anh trong vô thức. Con người luôn rất vô lý, bạn bè đều không thấy anh đặc biệt nhưng cô lại không tìm thấy ai có thể thay thế anh, vì anh là duy nhất, duy nhất trong tim cô.

Cơn mưa vẫn rơi, cô vẫn đứng đó mặc gió lạnh cùng vài hạt mưa theo gió phả vào làm ướt đôi vai mảnh mai. Có lẽ chỉ có những lúc như vậy cô mới có thể cởi bỏ vỏ bọc mạnh mẽ của mình, đem nỗi đau trong lòng thể hiện ra. Mưa sẽ che mờ mọi thứ bao gồm cả lòng người, trong tim cô có mưa, một cơn mưa không dứt suốt bốn năm, âm thầm rơi thay cho nước mắt cô giấu đi và niềm đau khi đánh mất anh.

Sâu trong màn mưa, cô thấy hình bóng thiếu nữ nép dưới mái hiên trường chờ mưa tạnh, có một chàng trai đem cây dù của mình đưa cho cô, bản thân lại lao mình vào giữa cơn mưa như trút nước ấy. Người con gái ngỡ ngàng nhìn theo bóng dáng xa khuất rồi lặng lẽ cười, chậm rãi đeo ba lô bung dù trở về nhà. Dung nhan tuổi thanh xuân luôn rạng rỡ, không nhuốm bụi bặm của cuộc sống, đôi mắt ấy trong veo không có ưu tư, trên môi luôn là nụ cười ngọt ngào mơ về một cuộc sống muôn sắc màu. Tình yêu thuở ban đầu luôn là đẹp nhất, không có tính toan, không có lợi danh, không màng tất cả, chỉ có đối phương; thuần khiết như giọt sương ban mai. Họ quen nhau giữa cơn mưa đầu mùa, âm thầm làm bạn suốt ba năm cấp ba và hai năm đại học, vẫn ngỡ mãi mãi không thay đổi nhưng rồi họ lại yêu nhau, một tình yêu đơn giản và tự nhiên như thể nó nên đến. Cô nhớ khi đó cũng là một ngày mưa, anh chở cô giữa đường Sài Gòn lất phất mưa, ngập ngừng nói:

“Chúng mình bên nhau được không?”

Không có lời yêu, không có hoa mỹ, cũng chẳng có hoa tươi hay quà tặng. Cô cầm hộp socola nóng anh mua ôm trong lòng khe khẽ đồng ý, gương mặt ửng hồng vì ngại ngùng và hạnh phúc. Thanh xuân ấy tình yêu không cần quá nhiều, chỉ cần thật lòng; hạnh phúc giản đơn đến kỳ lạ, không cần nhà cao cửa rộng, không cần quyền lực hay tài phú, chỉ cần một ly sữa socola nóng sưởi ấm và người bạn yêu ở đó là đủ rồi.

“Reng! Reng! Reng!”

Tiếng điện thoại rung kéo cô từ trong quá khứ trở về, nụ cười ngọt ngào trên môi biến mất thay bằng sự lãnh đạm và u ám. Thanh âm cô hơi khàn nhưng vẫn ngọt chỉ là không hề có sự ấm áp nào.

“Alo! Tôi là Chi đây!”

“Nhã Chi, là mình, Thương đây, Nguyễn Hoài Thương, cậu còn nhớ không?” – Tiếng cô gái hơi ngại ngùng vang lên từ điện thoại.

“Có chuyện gì không?” - Ánh mắt cô gái không rời khỏi màn mưa ngoài cửa, giọng nói điềm tĩnh và lạnh nhạt.

“Chủ nhật tuần tới lớp chúng ta tổ chức họp lớp, cậu có thể đến dự được không? Đã bốn năm rồi không gặp, tụi mình đều rất nhớ cậu!” - Thanh âm bên kia vẫn nhẹ nhàng, mang theo chút mong đợi và lo lắng.

Nhã Chi theo quán tính định trả lời là “Không!” nhưng nhớ đến cô bạn thân thời đại học luôn dịu dàng, nhu mì năm nào lại do dự. Cơn mưa đang nhỏ dần, trong thoáng chốc cô muốn gặp lại những người cũ nên đồng ý rồi cúp máy. Ánh đèn vàng nhạt hắt lên bóng dáng cô liêu của cô, khuôn mặt thanh tú nửa chìm trong bóng tối không thấy được cảm xúc, Nhã Chi chợt nhớ đến một người từng khuyên cô:

“Em không thể trốn tránh quá khứ, nó không thể thay đổi. Chi, em cần học cách buông tay!”

Cô nghĩ có lẽ cô nên đi gặp lại quá khứ của mình rồi!

***

Cầu vồng sau mưa

Nhã Chi đứng trước cửa nhà hàng, do dự không dám bước vào. Hôm nay cô chọn cho mình một chiếc váy xòe màu xám nhạt có những hoa văn hoa li ti màu tím, vóc dáng nhỏ nhắn cùng gương mặt trái xoan khiến cô càng mảnh mai hơn. Cô khẽ nhắm mắt lại ổn định lại tâm trạng của mình, khi đôi mắt ấy mở ra lần nữa thì trong đó không còn sự mềm yếu tồn tại.

“Mạnh mẽ lên, Nhã Chi!” – Cô tự cổ vũ chính mình rồi bước vào trong.

Phục vụ đưa cô đến phòng bao đặt sẵn, tiếng cười nói bên trong vang vọng, có thanh âm quen thuộc cũng có tiếng nói xa lạ, bất chợt cô cảm thấy mọi thứ thật mơ hồ. Cánh cửa mở ra, những gương mặt từng kề vai suốt một thời tuổi trẻ lần lượt xuất hiện, có người vẫn không thay đổi, có người đã khác xưa rất nhiều.

“Nhã Chi, cậu đến rồi!”

Giọng nói mang theo ý cười cùng mừng rỡ vang lên. Cô gái rời khỏi ghế bước đến kéo tay Chi, đôi mắt không che được vui vẻ khi gặp lại bạn cũ.

“Lâu không gặp, Thương.”

Cô cười, nụ cười thật lòng, tuy không rạng rỡ nhưng chân thật. Chi thử ghép hình ảnh của cô bạn tri kỷ như hình với bóng thời đại học với cô gái trước mặt, không thay đổi gì cả, chỉ là trong xinh đẹp và tự tin hơn. Cuộc sống đã khiến cô bạn thân luôn tự ti và yếu đuối của cô trở nên chín chắn và dạn dĩ hơn nhiều, điều đó làm cô mừng thầm cho cô ấy.

“Hai người đẹp khoa IT chúng ta cuối cùng cũng tập trung đủ, xem ra mình bỏ tiền lần này rất đáng nha!”

Cô nhìn người vừa nói, là lớp trưởng của cô. Chàng trai đầy nhiệt huyết năm đó có thêm vài phần phong trần nhưng gương mặt vẫn chân thành như năm nào. Khi đó cả lớp hơn chín mươi người chỉ có hai nữ sinh khiến cô cùng Thương trở thành nhân vật được nuông chiều nhất lớp, mọi chuyện đều được bao che từ bài vở, kiểm tra đến nghỉ học,… Cái thời không lo không nghĩ khiến người ta hoài niệm.

“Lớp trưởng, lâu không gặp.” – Cô gật đầu, cười nhạt chào.

“Cậu ấy trốn kỹ lắm, nếu không phải mình một khóc, hai nháo, ba thắt cổ cũng không kéo được cậu ấy đến đâu!” – Thương cười, nháy mắt với lớp trưởng mà nói.

“Vẫn là cậu có cách! Ha ha…!” – Mọi người giơ ngón cái về phía cô bạn, đồng thanh đáp rồi nhìn nhau phá lên cười.

Chi cảm thấy vui vẻ, điều mà cô dường như đã đánh mất trong mùa mưa bốn năm trước. Thời gian đã trôi xa vào dĩ vãng nhưng vài thứ vẫn còn lại đó như tình bạn của họ. Những người bằng hữu cùng cô đi suốt những năm tuổi trẻ ngông cuồng, có người thân thiết như chị em, có người chỉ đơn thuần là bạn cùng lớp, có người cùng bạn đối chọi gay gắt nhưng không thể phủ nhận sự hiện hữu của họ trong sinh mệnh chính mình. Đó là thanh xuân, lắm điên cuồng cũng đầy ấm áp, thứ mà sau này vĩnh viễn không tìm lại được.

“Chi, mình sắp kết hôn rồi!” - Thương cầm tay cô, vừa e thẹn vừa ngọt ngào thông báo.

Chi nhìn đôi mắt ngập tràn hạnh phúc của cô bạn thân, mừng thay cô, giở giọng trêu chọc.

“Là anh chàng nào không mắt bị cậu bắt được vậy hả?”

“Cậu này, mình tốt vậy, là anh ấy may mắn mới đúng chứ!” – Thương nhéo nhẹ tay cô, làm bộ hung dữ đáp.

“Rồi! Rồi! Biết cậu xinh đẹp nhất quả đất, đừng nhéo nữa, sắp tróc da mình ra rồi này!” - Cô cười, giả vờ xoa xoa tay, cười nói.

“Hừ! Ai kêu cậu chọc mình.” Cô trợn mắt với Chi, rồi lại tươi cười, đề nghị:

“Cậu làm dâu phụ cho mình nhé?”

“Dâu phụ?” - Chi nghi hoặc hỏi.

“Phải. Nhà anh ấy theo đạo Chúa, nên tụi mình tổ chức theo phong cách phương Tây, sẽ tổ chức hôn lễ trong nhà thờ. Bên mình đang thiếu một dâu phụ, mà mình lại chỉ muốn cậu làm thôi. Năm đó không phải đã hứa với nhau, ai kết hôn trước thì người kia sẽ làm phụ dâu cho người còn lại à, cậu không thể thất hứa được.”

Cầu vồng sau mưa

Thương nói, mắt nhìn chằm chằm Chi, như chỉ cần cô từ chối sẽ xé cô ra vậy khiến cô bật cười. Bao năm trong lăn lộn trong xã hội nhưng bản chất vẫn không đổi thay, tính trẻ con của cô bạn ngày nào không hề khác đi. Chi vừa cười vừa gật đầu đồng ý.

“Mình sẽ làm, nhưng phải báo mình biết thời gian cử hành với những việc cần làm để mình sắp xếp thời gian đã. Cậu cũng biết hiện tại công việc của mình khá bận mà.”

“Yên tâm, giữa tháng sau mới cử hành, cậu chỉ cần đúng hẹn đi thử áo phụ dâu, ngày cưới đến giúp mình là được rồi. Những việc khác có cha mẹ hai bên lo rồi, hihi…” – Thương cười vui vẻ nói.

“Hai người đẹp thủ thỉ gì thế, không chia sẻ với bọn này à?” – Một bạn nam trong lớp nhìn hai người, trêu chọc hỏi.

“Cậu còn không biết hai cô ấy dính nhau như sam sao? Trước kia đi học có bao giờ thấy họ tách ra đâu, làm bọn tụi mình ngay cả cơ hội chen vào cũng không có.” – Một người khác hùa theo nói.

Hai cô nhìn nhau, cùng cười một tiếng. Thương đứng dậy, cầm ly nước trái cây trong tay giơ lên, tuyên bố:

“Giữa tháng sau Thương sẽ kết hôn, mọi người ai rảnh thì đến dự nha!”

Một đám người nhao nhao chúc mừng, có người làm bộ ôm tim than thở mình đến chậm, có người thì chọc ghẹo không ngừng. Đột nhiên cô thấy cuộc sống rất kỳ diệu, vốn người yêu trước là cô, ai ngờ người kết hôn trước lại là cô bạn không biết yêu đương năm ấy. Nếu anh không ra đi, có phải hôm nay người nên nhận chúc phúc ấy là cô? Nhưng suy nghĩ ấy không duy trì quá lâu, vì cô hiểu trong lòng thật tâm mừng cho bạn mình, cô ấy xứng đáng có hạnh phúc.

***

Tiệc tan là lúc khoảng bốn giờ chiều, ngoài trời mưa rơi lất phất nhưng vẫn có nắng nhạt. Mọi người hẹn nhau lần họp lớp sau rồi bước ra cửa, nhìn bên ngoài, không biết ai nói:

“Mưa nắng, có thể sẽ có cầu vồng đấy!”

Chi lặng lẽ nhìn màn mưa, từng giọt nước dưới ánh nắng phản chiếu lấp lánh những sắc màu rực rỡ đan xen, lòng chợt mông lung.

“Chi, mình chờ đến dự hôn lễ của cậu.”

Thương ôm nhẹ vai cô từ phía sau, thì thầm. Cô cười, không nói gì, chỉ gật đầu. Có cô gái nào không mong có một hôn lễ, cô cũng từng mơ nhưng rồi hiện thực đã đánh tan mơ ước ấy. Nhìn sự lo lắng và quan tâm trong mắt bạn, Chi cảm thấy có lẽ hạnh phúc chưa hẳn rời khỏi cô, chỉ là bao năm qua cô đã quên lãng nó mà thôi. Ít nhất cô còn có bạn bè và người thân, hạnh phúc đâu chỉ là tình yêu, không phải sao?

Mọi người lần lượt ra về, Chi không lấy xe mà đi bộ bên bờ sông dưới trời mưa nhẹ. Lần đầu tiên sau bốn năm cô không cảm thấy đau khổ khi nhìn mưa rơi. Năm ấy, anh ôm cô trong mưa, thì thầm:

“Xin lỗi, Chi! Anh cần tương lai, cơ hội này có lẽ sẽ không đến lần nữa nên anh muốn nắm lấy nó. Anh từng nghĩ chỉ cần chúng ta cố gắng thì sẽ vượt qua tất cả nhưng hiện thực đã chứng minh chỉ cố gắng là không đủ. Anh yêu em, nhưng tình yêu không phải tất cả. Chúng ta chia tay đi!”

Cầu vồng sau mưa

Lúc đó cô rất muốn níu anh lại, nói với anh rằng cô không sợ, cô sẽ cùng anh đi tiếp, cô sẽ chờ anh nhưng lại không cách nào nói ra. Hơn ai hết, cô hiểu họ không thể đánh bại thực tại. Hai người trẻ vừa vào đời, chịu thiệt thòi, cay nghiệt và bất công, từng dùng nhiệt huyết và đam mê đeo đuổi cuộc sống màu hồng rồi bị vùi dập không thương tiếc. Bên cạnh tình yêu còn có rất nhiều thứ khác: nhà, tiền, người thân, địa vị,… nó dần dần chôn vùi đi ái tình mà họ đã có. Anh có cơ hội phát triển ở Đức, đây là mơ ước của những người trẻ như họ nhưng một lần đi này là sáu năm. Sáu năm, là cả tuổi xuân của người con gái, họ hiểu dù cô cam nguyện chờ anh thì gia đình cô cũng không bao giờ đồng ý. Cô năm ấy đã hai mươi ba tuổi, từ năm cô mười sáu đến năm hai mươi ba tuổi đều trao hết cho anh, sáu năm sau cô đã hai mươi chín tuổi, cô không dám cược, anh cũng không dám.

“Em có thể thắng mọi cô gái khác chỉ không thắng nỗi thực tại tàn khốc và tương lai của anh.”

Cô thì thầm trong màn mưa nhìn anh bước đi, mặc cho nước mắt rơi xuống. Tình yêu của anh đã in quá sâu trong lòng cô, nỗi đau ấy khiến tâm cô khép lại. Ngày anh đi cô không đến tiễn, chỉ lặng người nhìn bầu trời, mỗi chiếc máy bay bay qua lại tự hỏi có hay không anh đang ở trên ấy. Cuộc sống không anh vẫn tiếp tục, cô chìm đắm trong công việc, nỗ lực không ngừng khiến bản thân thành công, thực hiện từng chút mơ ước của họ năm đó nhưng vẫn không sao lấp đầy cô đơn trong lòng. Cô không dám đi gặp bạn cũ, sợ ai đó nhắc đến anh, sợ khi gặp họ sẽ lại nhớ đến anh.

Cơn mưa dần nhẹ đi, cô dựa mình vào lan can nhìn mặt nước dần dần hiện ra cầu vồng mờ nhạt, không hoàn hảo nhưng vẫn khiến người ta yêu thích. Một cầu vồng khuyết.

“Cầu vồng sau mưa!”

Một người nào đó bật thốt. Cô lặng nhìn nó, trong lòng cũng thầm nhủ : Cầu vồng sau mưa. Bốn năm, quá đủ để cô chấp nhận sự thật về tình yêu của họ. Anh là mưa, mưa trong tim cô nhưng mưa rồi sẽ tạnh, cô chìm mình trong mưa quá lâu nên quên mất phía sau cơn mưa chính là cầu vồng rực rỡ. Hiện tại, cô không muốn đi trong mưa nữa, cô muốn bước khỏi nó, muốn đi về phía cầu vồng kia.

“Tạm biệt, mưa của tôi!”

Chi thì thầm. Trên gương mặt thanh tú dần hiện một nụ cười thanh thản và rạng ngời tựa như ánh cầu vồng bảy sắc kia. Cô quay người đi, bước đi nhẹ nhàng như vừa trút bỏ điều gì đó, tự tin bước tiếp không quay đầu lại. Chợt nhiên cô cảm thấy bầu trời trở nên đẹp đến lạ thường, cầu vồng phía sau càng đậm hơn như vui mừng cho cô gái trẻ. Chào mưa, chào anh, chào tình yêu đầu, cảm ơn vì đã từng đến bên tôi!

© Vy nguyen – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

back to top