Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bức tranh bình yên

2017-12-13 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Anh trở về sau những năm tháng kiếm tìm ước mơ đến mệt mỏi, nhưng tất cả những gì anh tìm được dường như chẳng phải điều anh mong muốn. Ước mơ của anh đó là vẽ nên những kiệt tác, nhưng sau ngần ấy năm rong ruổi, thứ duy nhất khiến anh nhớ đến là cô, là quán cà phê nhỏ của anh, nơi hai người gặp, và anh quyết định trở về nơi đó lần nữa.

***

blog radio,  Bức tranh bình yên

Cô khẽ gọi anh trong những giấc mơ vụn vỡ, khẽ gọi anh khi chợt nỗi nhớ dâng lên thành hai hàng nước mắt, từng giọt lăn dài xuống gò má, tất cả đều lặng lẽ trong đêm... Cô đã từng gọi anh như vậy, những ngày không anh... Vậy mà giờ đây, họ lại cùng nhau bước trên con đường nhỏ, đôi mắt gặp nhau tại đường chân trời xa xăm. Cuộc đời thật lạ phải không?

- Anh có còn nhớ Sài Gòn năm đó?

Đó là những gì cô hỏi anh, và anh chẳng ngần ngại kể cho cô nghe câu chuyện của họ.

Câu chuyện bắt đầu vào những ngày Sài Gòn tập tành "thả gió đi hoang, thả mưa về đất". Đó là cách mà một nhà văn như cô miêu tả thành phố rộng lớn này khi nó bước vào những ngày mưa. Cô đã từng ghét mưa cho đến khi đặt chân đến thành phố này. Cô đặt cho nó cái tên là thành phố của nắng vì một lẽ ở đây chẳng có lắm những cơn mưa. Nhưng ngày hôm đó, trời lại đổ mưa khiến cô hụt hẫng hẳn, đối với cô mưa không lãng mạn như trong mấy cuốn tiểu thuyết văn học mà cô đọc qua, mưa chỉ đơn giản là mưa thôi. Mưa đi cùng ngập lụt và tắc đường, và vì vậy, cô không còn cách nào khác ngoài nán lại một tiệm cà phê nhỏ.

Người ta nói nhà văn là những người rất lãng mạn, nhưng cô là một kiểu nhà văn rất khác, cô thực tế, với văn phong tả thực. Quán cà phê nhỏ mà cô nán lại, dưới ngòi bút của cô là một nơi ấm cúng, mang đậm chất cổ điển với bức tường đã được một họa sĩ vẽ những đường nét mềm mại. Cô lặng lẽ chọn một chỗ ngồi trong góc với chiếc bàn gỗ nhỏ, cùng với một lọ hoa mimosa đặt ở giữa. Trong những ngày mưa, có lẽ điều tuyệt nhất là nhâm nhi một tách trà táo.

Anh là chủ quán, cũng đồng thời là người duy nhất ở quán khi cô đến và là người phục vụ cho cô. Nhưng không như bao chủ quán khác mà cô từng gặp, anh trong mắt cô là một kẻ phóng túng, bất cần, anh phục vụ trong trang phục vẽ, lấm lem những vệt màu còn vương lại, đầu tóc rối, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi có lẽ nhiều đêm rồi anh chưa ngủ, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên nét tinh anh, rất hiền, và như đang cười.

Trời vẫn mưa, ngồi ở một góc quán, cô quan sát anh cặm cụi với bức tranh của mình. Những hình vẽ đẹp, và cô yêu nó. Cô yêu cả cái đẹp của bức tranh lẫn tâm hồn người họa sĩ đang cắm cúi vẽ, vì vậy chẳng có gì lạ khi mọi thời gian rảnh cô đều đến đây. Cô thích những bức tranh anh vẽ, và quan trọng hơn là cô rất thích anh.

Cuộc tình của họ bắt đầu trong những ngày mưa, bắt đầu một cách thật bình yên khi một ngày anh hỏi cô về bức tranh anh vẽ, anh muốn biết cô nhìn thấy gì trong bức tranh đó. Và khi cô bắt đầu miêu tả về bức tranh anh vẽ, đôi mắt anh dõi theo cô mang theo những dịu dàng khiến cô lúng túng. Đôi lúc cô vội vàng quay đi, nhìn xa xăm ra ngoài khung cửa của quán cà phê rồi trả lời anh, không dám nhìn thẳng vào mắt anh vì cô sợ mình sẽ uống nhầm ánh mắt quá đỗi dịu dàng, ấm áp ấy mà si mê .

Nhưng cuộc tình ấy dừng lại khi những cơn mưa tạnh. Anh đã giao quán cho một người quản lí và lên đường đi tìm những ý tưởng mới. Cô chẳng biết anh đi bao lâu. Họ không có bất cứ thông tin gì về nhau, tất cả những gì cô biết về anh chỉ là anh là họa sĩ và chủ quán cà phê, nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng khiến cô nhớ anh nhiều, nhiều như những hạt mưa Sài Gòn những ngày họ bên nhau. Anh là niềm đam mê của cô, là ý tưởng của cô, là một kiệt tác trong tác phẩm mà cô định viết, là thế giới cô mong muốn tạo ra, nhưng giờ đây cô đã không còn có thể gặp anh nữa. Chưa từng có điểm bắt đầu nhưng tình cảm đó đã luôn tồn tại, được nuôi dưỡng trong những ngày họ bên nhau, những ngày mưa vì thế cô chưa một lần có thể quên anh.

blog radio,  Bức tranh bình yên

Cô bắt đầu viết, bắt đầu trò chơi với những con chữ, nhưng nhiều đêm nỗi nhớ anh khiến trái tim cô thắt lại và xiết lấy hơi thở cô... Trong những giấc mơ buồn, cô thấy anh, gọi tên anh, và khi tỉnh giấc, cô tự hỏi: "Liệu anh có nhớ cô như cô nhớ anh?"

Cô không biết trên những nẻo đường, có một người cũng đang nhớ đến cô. Anh tạo ra thế giới của anh bằng những bức tranh, còn cô, cô tạo ra thế giới của mình bằng những con chữ. Hai kẻ không giống nhau nhưng lại vô tình tạo ra những thứ giống nhau. Cô và anh, là hai đường thẳng song song hay trùng nhau đây?

Câu trả lời lại đến vào một ngày mưa. Đó là một ngày mưa của Sài Gòn bốn năm sau, những tình cảm sâu thẳm trong tim cô chợt nhói lên không ngừng, cô lại nhớ về anh, về những kỷ niệm vào những ngày mưa.

Anh trở về sau những năm tháng kiếm tìm ước mơ đến mệt mỏi, nhưng tất cả những gì anh tìm được dường như chẳng phải điều anh mong muốn. Ước mơ của anh đó là vẽ nên những kiệt tác, nhưng sau ngần ấy năm rong ruổi, thứ duy nhất khiến anh nhớ đến là cô, là quán cà phê nhỏ của anh, nơi hai người gặp, và anh quyết định trở về nơi đó lần nữa.

- Và khi anh trở về, anh đã gặp em, nụ cười của em, nó vẫn đẹp như lúc ban đầu. Anh lại bắt đầu vẽ, ở bên em, anh đã tìm ra ước mơ của mình. Có lẽ được vẽ người mà anh yêu quý nhất, chính là ước mơ của anh.

Cô nhìn anh ngập ngừng:

- Và được viết về người em yêu quý nhất chính là ước mơ của em. Ngày hôm đó chúng ta lại gặp nhau, dù lúc đó anh không nói, em cũng không nói nhưng chúng ta đều cảm nhận được tình cảm của đối phương. Em đã chạy đến bên anh và ôm anh thật chặt vì bấy lâu nay em vẫn sợ khi ta gặp lại, anh sẽ lại một lần nữa biến mất.

Anh nắm lấy tay cô thật chặt, nụ cười của họ ánh lên dưới ánh đèn mờ ảo của quán cà phê lúc xế chiều.

Cuộc tình của họ, không có mở đầu, chẳng có kết thúc, họ yêu nhau, chia xa, và trở lại bên nhau một cách bình yên. Và bức tranh anh vẽ cũng bình yên đến lạ, đơn giản là người con gái anh yêu và nụ cười của cô ấy.

© Nắng Ngày Hạ - blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết CHỈ MUỐN YÊU NHAU BÌNH YÊN THÔI. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top