Phát thanh xúc cảm của bạn !

Anh muốn là người mang hạnh phúc cho em

2018-06-13 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Nếu em là công chúa, anh chắc chắn sẽ không tặng em đôi giày thủy tinh. Bởi vì thủy tinh thì dễ vỡ, mà tình yêu của chúng ta không thể nào dễ vỡ đôi như vậy được.

***

blog radio, Anh muốn là người mang hạnh phúc cho em


Tôi mang thai lần đầu, khi ấy tôi tròn 18 tuổi. Bỡ ngỡ, sợ hãi, và tự ti khi nghe những lời chê bai, những ánh mắt kỳ thị của mọi người xung quanh. Nếu như so sánh, tôi đã mắc một sai lầm to lớn trong cuộc đời.

Tôi đi du học khi tôi ở cái tuổi thiếu chín chắn và non nớt. Lần đầu tiên đặt chân đến đất nước xa lạ. Tôi nhớ nhà, cảm giác muốn bỏ hết tất thảy mà quay về. Cảm giác khi đó, cô đơn, lạc lõng, và gần như chỉ cần ai đó dang tay ra, tôi sẽ mở lòng ngay lập tức.

Và chàng trai ấy đã xuất hiện thật, đó là một anh chàng tây đúng nghĩa. Tôi dựa dẫm, sa đà vào mối quan hệ ấy. Ngày mà tôi phát hiện mình mang thai, cũng là ngày mối quan hệ của chúng tôi kết thúc. Tôi không trách ai cả, chỉ trách, bản thân mình ngu dại một cách mù quáng. Tôi bỏ về nước, tôi còn nhớ rõ cái cảm giác tay mình run run khi bấm chuông trước cửa nhà. Tôi quỳ sụp xuống dưới chân của mẹ, nghẹn ngào trong làn nước mắt.

- Con sai rồi mẹ ơi, đáng lẽ con không nên mơ mộng đi du học khi còn quá trẻ như vậy... Đáng lẽ con nên lường trước những khó khăn mà con gặp phải... Đáng lẽ con... không nên... ngu ngốc như vậy.

Mẹ tôi chết lặng cả người, con người ta mang tấm bằng danh giá từ nước ngoài về, còn tôi mang một sinh linh nhỏ bé.

Mẹ tôi cất lên lời, gần như tôi chỉ nghe được tiếng bà thì thào.

- Con vẫn nhớ đường về nhà, vậy là mẹ an tâm rồi. Cho dù con làm đúng hay sai, không ai thay đổi được việc mẹ là mẹ của con. Hồi còn trẻ, con rất khó sinh, bố mẹ gần như đã nghĩ con không thể ra đời. Nhưng điều kỳ diệu đã xảy ra, con vẫn lớn lên khỏe mạnh bình thường. Đối với mẹ, con là điều tuyệt vời nhất.

Cuối cùng, tôi lựa chọn giữ đứa bé lại, một phần là vì tôi nhát gan, không có can đảm giết chết nó.

Một phần là vì, có thể nó sẽ không biết bố nó là ai, nhưng nó sẽ có ông bà ngoại yêu thương hết mực. Tuổi mười tám, tôi sinh ra một đứa bé với mái tóc xoăn nâu bồng bềnh.

***

Cuộc sống của tôi vẫn ổn, tôi mở cho một tiệm cà phê nhỏ, ngày ngày đưa đón đứa con trai năm tuổi đi học về.

Hôm nay, tôi phát hiện ra đều đặn mỗi ngày đều có một bó hoa nhỏ cùng thiệp có tên tôi đều được gửi đến.

Tôi cố tình đến sớm. Cố tình phát hiện ra anh, khách quen hàng ngày của tiệm tôi.

- Anh gửi hoa cho tôi làm gì?

Anh nhìn tôi tỏ vẻ thất vọng, có lẽ anh không nghĩ tôi không hề động vào tấm thiệp trong bó hoa.

- Anh đành phải tặng hoa cho em, đến khi em hiểu ra vậy.

Mặc tôi ngơ ngác, anh bỏ lửng câu trả lời ở đó. Đến bó hoa thứ một trăm, Louis đã ngọt ngào gọi tiếng chú từ bao giờ.

Thời gian đó, tôi đơn giản là yêu thôi, không tự ti, không lo lắng cho tương lai. Chỉ là cuộc đời tôi chưa bao giờ cho tôi phút giây bình yên trọn vẹn.

Hoàng Huy, không biết từ bao giờ, cái tên ấy đã in đậm trong trái tim của tôi. Cái ôm từ đằng sau lưng, tôi đã khao khát một cái ôm như thế từ bao lâu rồi?

Anh hôn nhẹ lên tóc tôi, hôn nhẹ lên vành tai tôi, và thì thầm.

- Đến khi nào em mới cho Louis gọi anh một tiếng bố đây?

Không nghe thấy câu trả lời của tôi, anh vội vàng hỏi tiếp.

- Tuần sau mẹ anh về nước, em có muốn gặp người nhà của anh không?

Tôi khựng người lại, chiếc cốc thủy tinh tôi đang rửa trượt xuống bồn rửa, sứt một mảnh.

blog radio, Anh muốn là người mang hạnh phúc cho em

***

Tôi cùng anh chuẩn bị bữa tối, chúng tôi còn chuẩn bị cả một bó hồng trên bàn ăn. Bàn tay anh không ngừng xoa nhẹ tay tôi, có lẽ anh biết tôi căng thẳng.

- Không sao cả, em kết hôn với anh, chứ có phải mẹ anh đâu?

- Nhưng chúng ta sẽ trở thành một người không phải sao? Lỡ mẹ anh không thích em thì sao?

Tôi đoán trước được điều đó, gái một con không phải điều gì đáng xấu hổ, nhưng có người mẹ nào muốn con trai mình cưới một người đàn bà như tôi?

- Cháu biết hai từ con gái và đàn bà khác nhau thế nào không?

Mẹ anh cười mỉa mai, soi xét tôi từ đầu đến chân. Ánh mắt bà sắc đến mức tôi đánh trượt cả chiếc dĩa, một tiếng đinh nhỏ nhưng tôi lại cảm thấy thật chói tai.

Hoàng Huy nắm chặt lấy tay tôi, anh cất cao giọng, tôi biết anh phải đè nén bao nhiêu tức giận trong lòng.

- Không phải con đã nói chuyện rõ ràng với mẹ rồi hay sao?

Bà liếc nhìn tôi bằng nửa con mắt, giọng bà đanh lại.

- Thằng bé năm nay 5 tuổi, cháu năm nay 23 tuổi. Là bác tính nhầm hay Huy nói nhầm cho bác? Nếu con gái bác mà mang thai khi mười tám tuổi, bác tuyệt đối không để nó sinh con.

- Loại con gái như vậy mà con cũng yêu được ư? Mẹ nuôi con 30 năm, để con cưới loại gái một con ư? Chơi bời qua đường thì được, nhưng có vẻ con muốn đi xa hơn thì phải?

Tôi cuối cùng cũng chịu lên tiếng, nhưng đó là mẹ anh, mẹ người đàn ông tôi đang yêu.

- Gái một con theo bác là điều gì đáng khinh bỉ lắm ư? Cháu không đáng bị một người cao quý như bác đánh giá là loại con gái như thế nào cả. Có thể bác nuôi lớn anh ấy, nhưng bác không có quyền cấm đoán anh ấy yêu ai phải không ạ?

Nói những lời như vậy, tôi cũng kinh ngạc bản thân mình, và tôi cũng biết mối quan hệ của chúng tôi sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì.

Tôi chịu cái tát điếng người từ bà trong đúng ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

Tôi bước ra khỏi nhà anh, rất nhanh sau đó. Tôi không quan tâm bà lên cơn đau tim thật hay giả. Tôi chỉ nhớ ánh mắt sắc như muốn đâm thấu tôi khi anh đỡ bà ngồi lên trên ghế.

Hai má khô ráo, nhưng đôi mắt ráo hoảnh, đầu óc trống rỗng như không thuộc về tôi nữa. Khi hai chân tôi tê cứng, cúi đầu xuống tôi mới nhận ra có chút máu rỉ ra từ bao giờ. Tôi bỏ quên đôi giày anh ấy tặng, bước đi với đôi chân trần.

Nếu em là công chúa, anh chắc chắn sẽ không tặng em đôi giày thủy tinh. Bởi vì thủy tinh thì dễ vỡ, mà tình yêu của chúng ta không thể nào dễ vỡ đôi như vậy được. Không giống như trong phim hay truyện ngôn tình, tôi vẫn tỉnh táo mua băng dán y tế, tự về dán lên từng vết xước. Cho dù tôi có uống viên thuốc giảm đau, nhưng có một vết thương không có cách nào khiến nó trở về trạng thái ban đầu, một cách bình thường.

- Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc?

Thằng bé đưa bàn tay nhỏ xíu lau giọt nước mắt vương trên má cho tôi.

Tôi dang tay, dịu dàng ôm thứ quý giá của tôi vào lòng.

- Cục cưng của mẹ, con có biết, mẹ yêu con rất nhiều hay không?

- Mẹ khóc là mẹ đang vui ạ? Bà ngoại bảo, lúc bà lần đầu gặp con, bà ngoại khóc vì hạnh phúc.

Tôi xoa nhẹ mái tóc màu hạt dẻ xoăn xoăn của nó.

- Đợi con lớn rồi, con sẽ hiểu, đôi khi người lớn khóc, không phải vì hạnh phúc.

Nước mắt, nếu để có nó một cách hạnh phúc, con người phải tốn biết bao nỗ lực? Tôi đang để sai lầm tuổi thiếu niên lấn át ước mơ và hạnh phúc. Ngày đó, tôi đã muốn bỏ cuộc bao nhiêu, muốn vứt bỏ bao nhiêu. Tôi đã tưởng mình có thể mạnh mẽ bước tiếp những chuỗi ngày sau, hình như hạnh phúc trọn vẹn đối với tôi lại quá mong manh.

***

blog radio, Anh muốn là người mang hạnh phúc cho em


Lần này anh có vẻ tức giận thật, anh kéo tôi ra khỏi quán cà phê trước anh mắt ngỡ ngàng cùa mọi người.

- Em nhượng lại quán từ bao giờ? Tại sao không nghe máy của anh? Tại sao anh đến nhà em bao nhiêu lần, em cũng không chịu mở cửa?

Tôi cố gắng gỡ bàn tay anh đang nắm chặt cổ tay của tôi ra, tay của chúng tôi đều trở nên đỏ lừ. Tôi đã tập bao nhiêu lần, để có thể nói ra một cách vững vàng và mạnh mẽ như vậy.

- Anh không cần vì em thêm nữa. Anh cứ sống cuộc đời mà anh mong muốn đi. Nếu yêu nhau mà khiến anh phải chịu nhiều áp lực như vậy, thực sự anh không đáng bị như vậy. Đừng phí công nữa, em cần một cuộc sống đơn giản, không sóng gió. Em đã trải qua quãng thời gian kinh khủng nhất của cuộc đời. Em không muốn quay trở lại ngày tháng bị người khác coi thường nữa.

Anh mở to mắt nhìn tấm visa của tôi và con.

- Em muốn tiếp tục cái ước mơ mà em bỏ dở sáu năm về trước, anh sẽ không cản đường em chứ?

Anh nhìn tôi, rồi lại ngước lên nhìn bầu trời xanh và trắng, khó nhọc trả lời.

- Anh sẽ không làm khó em... Chúc em và Louis lên đường bình an, mạnh khỏe.

Tôi dắt tay thằng bé, một tay kéo chiếc xe đẩy hành lý.

Điều tôi không ngờ nhất là, anh ấy giúp tôi đẩy từ phía sau từ bao giờ.

- Hãy để anh tiễn em.

Bàn tay tôi nắm chặt thằng bé run run tự bao giờ, bước chân của tôi càng trở nên nặng nề. Tôi nghẹn ngào, cố gắng không muốn anh nhận ra tôi đang khóc, vì tôi biết anh thậm chí còn không quay sang nhìn tôi. Bỗng nhiên anh đứng sững lại, xoay người đối diện với tôi, tôi cảm nhận được nụ hôn ấm nóng trên trán của mình, và và bàn tay anh dịu dàng đặt nhẹ trên mái tóc của tôi.

- Đây không phải là kết thúc, nhưng nó là khởi đầu của em. Nếu như... em vẫn không tìm được ai khiến em... hạnh phúc. Anh muốn là người cuối cùng làm điều ấy.

© Mih Key – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top