Phát thanh xúc cảm của bạn !

Anh chờ em và hạnh phúc chờ em

2016-09-19 01:35

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi chở em đi qua những con đường đã quen đến mòn tâm thức. Bên kia là quán cafe tôi với em hay chọn làm nơi hẹn hò. Quán cuối tuần đông khách, đa phần là những cặp đôi đang yêu nhau. Tôi với em đã có lúc từng hạnh phúc như họ, riêng tôi đã từng cố chấp dối lý trí rằng thứ hạnh phúc đó sẽ là mãi mãi.

***

Tôi hẹn em sáng mai gặp nhau lần cuối. Dĩ nhiên, ba chữ “gặp lần cuối” tôi nói mang hàm ý đầy đủ là “chủ động gặp nhau lần cuối”, tôi với em sẽ không còn những hẹn hò nữa chứ làm gì có ai mà tránh được những tình cờ.

Ngày hôm nay, cảm giác bên nhau mang nhiều nỗi buồn và mệt mỏi. Một vài hình bóng lạ đã chen ngang và đặt gót chân của họ lên tình cảm thuần khiết tôi với em từng vun vén dựng xây. Đặc biệt là một hình bóng cũ kĩ em từng mang trong lòng, một người em đã từng gọi với cái tên “người yêu cũ”.

Vừa lúc chiều, trong cuộc cãi vã em đã nói với tôi rằng em cần điều gì đó phù hợp hơn. Tôi thậm chí đã nhận ra điều ấy từ rất lâu nhưng chưa bao giờ tôi thử nghĩ xem cảm giác khi nghe được câu nói đó từ chính em nó sẽ như thế nào.

Điều phù hợp với em, đó cũng chính là một vết cắt trong tâm hồn tôi. Tôi yêu em, đơn giản và bất chấp. Tôi thương em ngay từ khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt em buồn. Nỗi buồn ngày người ấy ra đi, bỏ em ở lại với thế giới. Cho tới ngày hôm nay khi người ấy trở về, tôi vẫn yêu em như thế.

Chỉ là tôi biết, em muốn nhiều hơn. Là vì tôi không thể trả lời cho câu hỏi: trong em bây giờ đang tồn tại những suy nghĩ, những tình cảm gì. Tôi trong em bây giờ mang ý nghĩa gì? Một kẻ vá víu cô đơn hay tệ hơn, không là gì cả...

Em trả lời đề nghị của tôi:

- Được rồi, sáng mai gặp nhau lần cuối.

Cả hai tắt máy. Mọi thứ xung quan yên ắng lạ, chỉ còn âm thanh của đêm, của xúc cảm. Giá mà tình cảm hai đứa mình giữ được những bình yên như lúc ban đầu thì tốt nhỉ. Giá mà cuộc sống không có nhiều điều phải nghĩ ngợi hơn là tình yêu. Em sẽ đứng đó chờ đợi tôi và cuối con đường, khúc ca hạnh phúc sẽ được chúng mình hát lên, trọn vẹn và nồng nhiệt.

Nhưng không. Em không thuộc về nơi tôi và con thuyền tình cảm tôi thả vào dòng cũng không thể trôi được tới miền ước vọng em mang. Đó là sự thật.

 Anh chờ em và hạnh phúc chờ em

***

- Hôm nay không được nói chuyện gì buồn nhé!

- Ừ. Hôm nay hãy cứ là bạn thôi.

Tôi nắm tay em, em cũng không rút lại. Vẫn đôi tay thon nhỏ ấy nhưng hôm nay tôi lại cảm thấy rất khác.

Tôi hỏi em:

- Anh ta về lâu chưa?

- Cũng mới, anh ấy bảo lần này sẽ ở lại Việt Nam luôn.

- Anh ta tốt với em chứ?

Tôi lại hỏi và lần này em không trả lời. Tôi nói tiếp:

- Anh không muốn giữ em. Ngay từ đầu em vốn dĩ đã chẳng thuộc về anh. Tình cảm anh cho em vẫn còn. Nhưng nếu em đã đi rồi thì đừng quay đầu lại, anh sẽ không ở đó nữa.

Em chậm rãi quay sang nhìn tôi, ánh mắt em tha thiết.

- Em vẫn còn yêu người đó, Nguyên à. Em không muốn Nguyên phải đau khổ vì những hững hờ em mang.

Nói đến đó, em òa khóc như con nít.

Tôi vỗ vỗ lên vai em, trấn tĩnh:

- Thôi nào...

Em vẫn như thế. Lúc thường ngày em vẫn lạnh lùng, khép kín trong chuyện tình cảm thế nhưng lại dễ khóc. Những lúc em yếu lòng, liệu rằng người ấy có tạm gác những bộn bề công việc mà cất một lời hỏi thăm, quan tâm em? Tôi còn nhớ lời em kể về câu nói của người ấy trước khi sang Nhật:

- Nếu có duyên sẽ gặp lại.

 Anh chờ em và hạnh phúc chờ em

Câu nói đó không hẳn là một lời từ biệt. Nhưng tôi biết, những ngã rẽ luôn bắt buộc lý trí phải lựa chọn và thông thường, chẳng có lựa chọn nào làm cho tâm hồn ta bằng lòng tuyệt đối. Người ta cứ bảo con người sống được là do biết đổi thay và buông rơi quá khứ nhưng sự thật chỉ có những người buộc phải buông mới hiểu cái cảm giác buông tay nó như thế nào. Với người ấy, có lẽ sự buông tay sẽ nhẹ nhàng hơn bởi anh ta coi trọng sự nghiệp và bỏ trống một khoảng không gian cảm xúc đủ để thẩm thấu nỗi buồn xa em, tôi nghĩ thế. Còn với em thì khác, em nhớ người ấy như cách mà mọi người vẫn không thể quên một bóng hình đã trở thành thói quen, đã ảnh hưởng tới một phần niềm tin và lý trí.

Tôi thấy em trong những tháng ngày em ngủ vùi bên nỗi buồn. Ngày hôm qua ấy, tôi đã thực lòng muốn những ấm áp bên trong em thức dậy. Mắt em còn trong, môi em còn xinh, vậy thì tại sao em cứ phải ủ rũ vì một con người trong quá khứ như thế.

Em từng nói với tôi:

- Đừng thích em, sẽ không có kết quả tốt đâu.

Nhưng rồi tôi vẫn yêu, bởi vì có lẽ yêu thương phải để con tim dẫn lối. Vạn sự tùy duyên, tất cả là do ý trời và tôi cũng luôn hiểu chẳng có hạnh phúc thực sự nào đến với ta khi lòng cứ mang quá nhiều so đo, tính toán.

Với một nụ cười hiền lành, ấm áp, tôi đã thấy nắng thắp trong mắt em. Cả một nền trời xanh cũng soi trong mắt tôi. Khoảnh khắc ấy luôn luôn là tuyệt vời.

Còn bây giờ, em lại khóc, những nguyện ước mỏng manh đang tan ra hết cả, để cho hai chúng tôi trở thành những ngộ nhận, những tổn thương trong nhau.

- Anh không sao đâu. Anh hiểu, cuộc sống là phải chọn lựa. Anh cũng hiểu tình yêu mà Vân dành cho cậu ấy. Bên ấy, em sẽ quên được anh nhanh thôi mà!

Em đẩy người tôi, nở một nụ cười gượng nhưng cũng đã có phần tươi tỉnh hơn, em nói đùa:

- Anh lại nhắc chuyện buồn rồi.

Phần còn lại của buổi sáng hôm đó, hai chúng tôi không nói gì đến những chuyện như “sự chọn lựa” hay “chia tay” nữa.

 Anh chờ em và hạnh phúc chờ em

Tôi chở em đi qua những con đường đã quen đến mòn tâm thức. Bên kia là quán cafe tôi với em hay chọn làm nơi hẹn hò. Quán cuối tuần đông khách, đa phần là những cặp đôi đang yêu nhau. Tôi với em đã có lúc từng hạnh phúc như họ, riêng tôi đã từng cố chấp dối lý trí rằng thứ hạnh phúc đó sẽ là mãi mãi. Tôi lao xe thật nhanh. Từ trong tiếng gió có lẫn giọng nói của em:

- Âm thanh này quen nhỉ.

Em muốn nhắc tới âm thanh của gió. Tiếng gió táp bên tai trên những chặng xe cùng một người. Tiếng gió ấy ồn ào những âm thanh của hạnh phúc.

Tôi đưa tay lên mắt khi phát hiện có thứ gì ươn ướt chảy ra.

- Anh khóc à?

- Không, bụi đường đó em.

Ngày mai, tiếng gió quen thuộc trong em sẽ khác đi đấy. Đó chính là ngày hai chúng ta lạc bước khỏi nhau. Mọi chuyện đều sẽ nguôi đi để lòng còn yên ổn mà vui sống. Một ngày nào đó, mình lùi vào dĩ vãng trong nhau. Người ấy tốt hơn tôi rất nhiều, tương lai cũng sáng rõ hơn. Nhưng thôi, không nhắc chuyện đó nữa, cả hai chúng ta sẽ nguôi ngoai hình ảnh của đối phương, cả hai chúng ta rồi cũng sẽ ổn thôi!

***

Ánh nắng buổi sáng thật nhỏ để lọt qua ô cửa sổ để ghé thăm căn phòng. Ba tháng kể từ ngày xa em, buổi sáng vẫn yên bình với tôi dẫu chưa bao giờ hết trống vắng. Tôi cầm điện thoại lên, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy thông báo tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ em.

- Em đang ở bệnh viện K. Anh đến nhé.

Tôi vội vã chuẩn bị mọi thứ, xin phép sếp cho nghỉ một ngày rồi lao xe như điên tới bệnh viện.

Đến nơi, tôi thấy em đang nằm trên giường, môi em nhợt đi.

- Em làm sao thế này?

Tôi xúc động và cảm giác cay cay ở sống mũi, nắm lấy đôi bàn tay gầy của em.

- Em bị tai nạn, nhẹ thôi. Sáng nay dậy sớm mua đồ làm bữa sáng cho anh ấy, không may bị xe quệt.

- Anh ta đâu?

- Em không có gọi. Tới giờ vẫn chưa thấy anh ta gọi điện cho em...

Không hiểu tại sao, mắt tôi nóng và cay, phần vì thương em. Tôi lại tự huyễn hoặc cảm xúc của mình.

- Không sao mà, anh ở đây. Em phải mau khỏe, bên ấy có người đang chờ.

 Anh chờ em và hạnh phúc chờ em

Bất chợt, em rút đôi bàn tay thon và lạnh của mình ra khỏi đôi tay tôi. Em đặt một tay lên vai tôi, nói với một âm vực rất khẽ:

- Anh mới là người em cần, chính anh mới là người luôn yêu em. Em sẽ chọn anh, cho dù có thể hôm nay anh không còn đợi em nữa...

Thực sự, tôi đã mong điều này từ rất lâu. Vô thức, tôi cúi người xuống ôm lấy đôi vai nhỏ và yếu đuối của em:

- Anh còn tưởng anh đã mất em rồi cơ.

Em cũng ôm tôi, không nói thêm gì nữa. Lúc này, trong không gian chỉ có ngôn ngữ của sự nghẹn ngào.

Từ trong im lặng, tôi biết những nghẹn ngào em muốn nói, rằng “người ta luôn cần có thời gian để chọn lựa, đi qua thời gian, người ta sẽ tìm thấy người mà mình thực sự cần. Tìm thấy ở nơi đáy mắt này”.

Và tôi thấy em khóc, tôi nghe trong em những xúc cảm ngổn ngang đang bủa vây, thứ xúc cảm quen thuộc của những người phải lựa chọn khi đứng giữa những ngã rẽ. Khóe mắt tôi cũng cay lắm, nhưng nước mắt đã được nuốt vào trong. Tôi nói khẽ vào tai em:

- Đừng khóc nữa. Mệt mỏi thì em hãy ngủ một giấc. Ngày mai thức dậy nắng sẽ lại ấm áp. Hạnh phúc còn chờ em. Anh còn chờ em!

© Nguyên Bảo – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết "ĐỂ YÊU THƯƠNG DẪN LỐI". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn nhấn vào nút "Bình chọn" dưới chân bài viết, để lại bình luận tâm đắc và chia sẻ lên mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ôm trọn một vòng tay

Ôm trọn một vòng tay

Chị cứ ngồi vậy mà ôm con trong lòng, chị nâng niu bàn tay đôi chân con, thăng bé đã mười mấy tuổi và con đã cao lớn hơn so với chị nghĩ. Vậy là cuối cùng ông trời cũng nghe được tiếng chị gọi ngày đêm, ông trời cũng thấu hiểu được nỗi lòng chị mòn mỏi chờ mong con.

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Cậu biết không, tớ đã đứng trước gương hàng trăm lần, rồi tự tưởng tượng trước mặt tớ là cậu. Và tớ sẽ nói hết cho cậu biết rằng tớ đã thích cậu nhiều như thế nào. Nhưng khi thực sự bắt gặp ánh mắt cậu, bao lời văn mà tớ đã chuẩn bị như bốc hơi mất chẳng còn lại gì

Tiếng lòng anh

Tiếng lòng anh

Thơ hát nhỏ nhỏ trong miệng, cô nghe như những âm điệu thiết tha nhất từ chính trái tim anh đang truyền từng nhịp từng nốt qua tim cô.

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Van Gogh và các danh nhân nổi tiếng đã đọc cuốn sách nào khi trẻ

Những cuốn sách này ít nhiều làm thay đổi bản thân người nghệ sĩ, giúp họ xoa dịu nỗi đau và là niềm cảm hứng để họ tạo nên những kiệt tác.

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Chăm chỉ thời cơ sẽ tới, sau nghỉ lễ 30/4, 4 con giáp này được Thần tài lặng lẽ ban phúc lộc, tiền bạc rủng rỉnh, trả hết nợ nần

Để chờ đón những ngày nghỉ lễ thật tuyệt vời, hãy xem dự báo cuộc sống của 4 con giáp này có gì thay đổi bất ngờ.

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Hãy để vũ trụ vận hành, việc của bạn là yêu bản thân mình mà thôi!

Bình tĩnh! Chậm lại thật sâu rồi bản thân sẽ tự phát hiện ra những giá trị cốt lõi, những tài năng và điểm mạnh của mình để vun trồng, bồi đắp và tu dưỡng. Chính những giá trị ấy sẽ đưa chúng ta vào một chu kỳ tuần hoàn mới của cuộc sống

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Lời hứa tháng mười (Phần 3)

Về nhà cô đúng thực là một nàng công chúa, không nhà cao xe sang hay khoác lên người bộ váy lấp lánh. Nơi đây chỉ là một vùng quê với con đường nhỏ rợp hàng cây xanh, căn nhà cây được ba cô giữ gìn từ thời ông nội tới giờ. Nhưng nơi đây có những không khí yên bình và những người quý giá nhất đối với cô.

Tình ban đầu

Tình ban đầu

Nụ cười trong như ánh nắng ban mai Cho hồn em thơ thẩn buổi bình minh

back to top