Phát thanh xúc cảm của bạn !

Giơ tay nắm lấy cuộc đời

2015-07-30 01:00

Tác giả:


blogradio.vn - Đâu phải ai cũng đủ mạnh mẽ để kéo mình khỏi một lần buông tay, nhưng ai từng đã trải qua, đã đi đến tận cùng của rã rời còn níu giữ được thì đều đáng được hưởng hạnh phúc trọn vẹn.

***

Ngồi vội vàng tranh thủ trà đá với anh buổi trưa ở Hàn Thuyên. Ông anh này trước học cùng khóa đại học và ở cùng dãy kí túc xá, cũng lâu lắm rồi không gặp. Hơn tôi ba tuổi, anh đi nghĩa vụ quân sự hai năm xong xuôi rồi mới về ôn thi lại đại học.

Anh mặt hơi già tí so với tụi tôi mà học khá cực, sáu kỳ thì bốn kỳ học bổng, bọn tôi chạy theo dài không kịp. Nhưng đến năm thứ tư thì anh bị đuổi, chỉ vì nhận tội đánh nhau thay cho thằng bạn cùng quê mà anh luôn mồm gọi là thân thiết. Bị đuổi học, bạn bè hiểu nhầm, xa lánh, anh lủi thủi về quê trong khi thằng bạn kia của anh không đoái hoài gì. Mỗi lần chạm mặt, nó bơ đi như chẳng quen biết.

Rồi về quê anh cũng chẳng được yên. Bố anh mất sớm, nhà chỉ có mẹ với gia đình anh chị ở cùng. Mẹ anh bệnh nằm liệt giường đã gần năm nay, anh chị thì sợ anh về ở rồi tranh giành đất cát. Ngày nào cũng kiếm cớ, mặt nặng mày nhẹ, như chỉ muốn đuổi anh đi. Anh biết, nhưng lúc ấy với anh thật sự khó khăn, mẹ anh yếu quá rồi, bệnh ngày càng trở nặng, anh muốn ở lại chăm mẹ đến lúc bà ra đi để tròn chữ hiếu rồi tính gì thì tính.

Thế rồi sau đó vài tháng thì bà đi. Bọn tôi cả lũ tụ tập bắt xe về nhà anh viếng bà lần cuối. Xong thủ tục, ra ngồi uống cốc nước chè mà đắng ruột quá. Anh vừa rót nước vừa thì thầm:

- Đời mà, sống có gì vui, chết có gì buồn, quy luật của cuộc sống thôi, bu anh sang một nơi tốt đẹp hơn rồi, không có đau đớn, không có bệnh tật nữa. Xin đừng luyến tiếc.

Tôi nghe xong nước mắt hai hàng, cố mà không cầm lại được.

cuộc đời

Lo xong tang cho mẹ, anh gấp quần áo, xách balo lên Hà Nội kiếm việc. Tôi hiểu, anh quá chán cái cảnh sống thế này. Tính anh tôi biết, anh chả thích tranh giành với ai bao giờ đâu.

Bọn tôi năm cuối cũng bận đồ án rồi thực tập, ra ngoài không ở kí túc xá nữa. Anh lên, ở với mấy thằng tôi mỗi đứa vài hôm, xin việc bấy giờ khó quá. Anh cứ ngày đi tìm việc, tối đi dạy thêm, kể cũng oải. Cuối cùng bọn tôi góp mỗi đứa một ít giúp anh mua con xe dream cũ, anh đi chạy chân giao hàng và kiêm cả xe ôm. Tối về vẫn đi dạy thêm.

Cuộc sống tuy khó khăn nhưng đã dần dễ thở hơn. Anh đã tiết kiệm được chút tiền để trả từng đứa. Cũng năm ấy, bất ngờ nhất là chuyện anh thi lại đại học và đỗ với điểm vừa đủ. Bọn tôi thằng nào thằng nấy trố mắt, không biết anh ôn thi vào lúc nào trong ngày nữa mà đỗ được.

Rồi tốt nghiệp, mỗi đứa một nơi chẳng còn gặp được nhau nhiều như trước nữa. Thoáng chốc đã năm năm, hôm nay anh vừa bảo vệ đồ án xong. Ngồi trà đá với anh tôi chép miệng:

- Thời gian trôi nhanh thật, mới đó mà...

- Ừ, nhanh thật, năm năm rồi.

- Này, sao ngày trước rơi vào hoàn cảnh như vậy mà anh không sa ngã nhỉ? Em mà như anh, em lăn quay ra, ăn vạ đời.

Anh cười ha hả như được mùa:

- Đời mình mình giữ, ăn vạ ai được. Lúc ấy ngoài mạnh mẽ thì anh còn gì nữa đâu. Anh không còn lựa chọn. Mỗi ngày thức dậy là một trận chiến, mệt rã rời, nhưng nếu anh buông tay chỉ một lần thôi thì anh mất tất cả. Chẳng ai phải có trách nhiệm với mình ngoài bản thân mình hết. Ông em ạ.

Có lẽ vậy, đời mình mình giữ, ăn vạ ai được. Đâu phải ai cũng đủ mạnh mẽ để kéo mình khỏi một lần buông tay, nhưng ai từng đã trải qua, đã đi đến tận cùng của rã rời còn níu giữ được thì đều đáng được hưởng hạnh phúc trọn vẹn. Hạnh phúc của họ đơn giản lắm đâu cần phải ai mang đến cho, chỉ do chính họ từng ngày góp nhặt lại mà thôi.

© Bánh Đậu – blogradio.vn

Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn.


yeublogradio



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

back to top