Phát thanh xúc cảm của bạn !

Khoảng trời bỏ quên

2013-02-20 14:21

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team

1. Khung cửa sổ một ngày tháng 5

Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, là 10 phút, 1 tiếng hay đã mấy ngày. Tôi chỉ biết mình cứ mê mộng tỉnh –mơ, mơ-tỉnh giữa những cơn say. Tôi không biết mình đang nằm trên giường, trên nền nhà, hay là một cái xó xỉnh nào đó của xã hội này. Ừ thì tôi thích uống rượu, nó làm tôi không còn nhận biết cái gì xung quanh nữa,tôi thích cảm giác từng giọt rượu chảy vào cuống họng giòn tan, từng giọt rượu điên dại, nóng bỏng phá hủy từng chút từng chút một thân xác này…

Tác giả : Sưu tầm - Người đọc : Jun, Nắng - Kỹ Thuật : Jun

Ảnh minh họa

Tôi mở mắt, thứ đầu tiên chạm vào thị giác nhỏ hẹp đang nheo lại vì ánh sáng của tôi là một thứ gì đó, màu trắng, khiến tôi liên tưởng ngay đến phòng tang lễ… là cái chết của tôi ư? Tôi tưởng rằng mình đã chết sau một cơn say đến chóng mặt… Tôi bật cười vì cái suy nghĩ ngô nghê vớ vẩn đó, bật cười vì biết rằng mình vẫn sống, bật cười vì nhận ra tôi đang nằm trong căn phòng-màu-trắng của chính mình.

Tôi thích màu trắng, dù tôi có lẽ đang sa đọa xuống đáy của xã hội, tôi vẫn thích màu trắng; nó cho tôi cảm giác an toàn, vẹn nguyên, không lừa dối. Sau mỗi cuộc vui chơi thâu đêm suốt sáng với lũ bạn nhà giàu, tôi vẫn cố về đây, chẳng phải để ngủ, để nghỉ ngơi, mà để nhìn thấy mình trong tấm gương giữa căn phòng trắng ma mị, nhưng với tôi, nó bình yên.

Tôi để ánh mắt mình chơi vơi vào khoảng không vô định trước mặt, chợt thấy mình ở một ngày nào đó mấy năm trước, không buồn, không vui, không cảm xúc, cứ mơ hồ như thế này. Cứ nhắm mắt và mở mắt, lên giường và đi ngủ, lên bar và về phòng, châm thuốc rồi hút thuốc. À, nghĩ tới hút thuốc, tôi lại chẳng nhớ mình biết hút thuốc từ khi nào, chẳng phải tôi hút thuốc để thể hiện bản thân hay chứng tỏ cái gì. Chỉ đơn giản là thích, vậy thôi, dễ hiểu. Lúc đó, hình như hút thuốc để thách thức chính bản thân mình, giờ đây hút tôi hút thuốc để che giấu bản thân mình. Cuối cùng thì cái gì tôi cũng làm vì bản thân mình. Chẳng phải sống vì mình vậy đã là sống có trách nhiệm hay sao?

Có tia nắng chói chang nào đó lướt qua mặt tôi, tôi hơi khó chịu vì nó, tôi đưa mắt ra cửa sổ, cái cửa sổ có rèm nhưng chả bao giờ tôi kéo nó lại. Vì giữa những cơn say, tôi thấy mình thoát ra khỏi một tôi hiện tại. Tôi đưa mắt nhìn ra khung cửa sổ, từ phòng tôi nhìn ra, khung cảnh chỉ là một màu trắng, một màu trắng tinh khôi mờ ảo, không biết là sương hay là nắng, là mây hay là mưa. Nheo mắt lại một tí nữa, tôi nhận ra đó là nắng. Nắng của tháng 5. Giờ đã là tháng 5 rồi đấy. Thế mà tôi cứ nghĩ cứ tưởng, cứ vẩn vơ mãi rằng chỉ là tháng 10 hay tháng 11 gì đấy thôi. Hóa ra, đó là nắng tháng 5, lần đầu tiên trong suốt những năm qua, tôi thấy mình tỉnh táo sau những cơn say đến vậy. Tôi bất giác mỉm cười mơ hồ, chẳng vì gì cả, chỉ vì nắng rất đẹp, vậy thôi.

2.Tôi là San.

“Tôi có một cái tên rất đặc biệt. San. Và tôi thích cái tên của mình, nó làm bản thân tôi đặc biệt như chính nó vậy”.



Tôi đang lang thang giữa những con phố Hà Nội vào một ngày sáng sớm đầy nắng của tháng 5. Cái nắng tháng 5 chợt làm tôi chán ghét cuộc sống vui chơi thâu đêm suốt sáng, cái nắng tháng 5 như cười nhạo vào cuộc sống hiện tại đáng bị chỉ trích của tôi, cái nắng tháng 5 như vuốt ve những nỗi đau ẩn giấu. Tôi không thích, cũng không ghét nắng tháng 5, chỉ là nó làm tôi có cảm giác như hoang hoải, như bỏ quên, như nuối tiếc một điều gì, như bỏ lỡ một tuổi thanh xuân.

Hình như đây là lần đầu tiên tôi để bản thân mình lơi lỏng một chút trước ánh nắng tinh khôi buổi sớm, trước vẻ mơ hồ của những dãy phố vẫn đang ngái ngủ thưa thớt người qua. Lần đầu tiên tôi thấy mình nhẹ nhõm đến thế.

(...)

Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn.
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top