Hà Nội – ngày không em
2016-11-25 01:16
Tác giả: Đinh Tuấn Anh
Với T
Hà Nội không em trời bỗng lạnh hơn nhiều.
Gió cũng cồn cào hơn. Và nỗi nhớ,
cứ chạy dọc những hành lang quá khứ,
gọi tên em dù biết chẳng gặp em…
Rồi ngày mai bước chân em sẽ lại đặt lên thềm,
như một lá thu rơi. Anh lại được nghe bàn tay em thủ thỉ.
Em hứa thế và anh tin chắc thế.
“Ngày mai em sẽ về” – Anh sưởi lòng bằng câu nói hôm qua.
Dẫu có thể ở đâu đó phương xa,
em quên câu nói xưa vì những điều mới mẻ.
Hoặc ông trời sẽ cố tình chia rẽ.
Lá vẫn rơi bên thềm. Không phải bước chân em.
Anh chợt gặp mình trong câu chuyện An–đéc-xen (1)
Dám lấy que diêm nhỏ nhoi chống một mùa băng giá.
Dẫu có kẻ giễu cười anh ngốc quá.
Gió thổi tắt diêm rồi… Lửa vẫn cháy lòng anh.
Ngày em về chắc trời sẽ chuyển xanh
Hàng cây hết co ro. Gió thôi lùa vào những gian trí nhớ.
Tiếng chim én gọi anh ra mở cửa
Đón em về trên những bước xuân xanh.
© Đinh Tuấn Anh - blogradio.vn
(1) – câu chuyên Cô bé bán diêm của Andersen
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
20 tuổi và những thay đổi
Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.
Trăm năm bên nhau
Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.
Niềm vui trọn tim anh
Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.
Bạn đang che giấu cảm xúc?
Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.
Ở lại hay ra đi
Ngắm nhìn anh - người thiếu niên em thương Cất lên khúc ca ấy Cùng hào vào mơ mộng em của em
Lời hứa tháng mười (Phần 2)
Cuộc hẹn chụp ảnh này, Phong cảm thấy có chút mong chờ. Khi bạn được gặp người tạo ra thứ bạn thích, trong bạn đã tồn tại một sự ngưỡng mộ về tài năng con người đó. Phong nghĩ mình nên kết bạn với anh chàng thú vị này.
Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"
Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?
Năm mới xinh tươi
Trong bao bước chân nhẹ êm trên những con đường vắng Năm mới vừa đi qua với giao thừa rộn rã
Hai đầu ngọn sóng
Bảo thấy gia đình em rất giống một bài hát mà em hay nghe là “Ở hai đầu nỗi nhớ”, nhưng Bảo lại muốn thêm vào là gia đình có đến ba đầu nỗi nhớ lận. Vì mẹ luôn trong bệnh viện và quay cuồng với những ca cấp cứu với những bệnh nhân còn ba ở ngoài tận khơi xa, chỉ có mỗi Bảo ở nhà và luôn ngồi vào bàn ăn một mình.
Mùa đông dang dở
Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường