Chiều buồn tha hương
2018-07-26 01:16
Tác giả:
Giữa hạ tàn nghe lòng rất lạnh
Con chim xanh chuyền cành nhí nhảnh
Nó hót rằng: "Ai nhớ người thương, ai đợi người thương”
Tiếng hót cứ vút ca
Lúc trầm lúc bổng, lúc khoan lúc nhặt
Người đi tha hương giơ tay hứng trọn giọt buồn
Máu nóng róc rách chảy
Muốn về lại cố hương
Nhưng kẻ tha hương lạc đường
Bước đi trong vô vọng
Đồi cao, nắng ánh, đồng vàng
Hoa sim nở tím tiếng đàn đứt dây
Đi về đâu đó kẻ lãng du
Bụi đời nhuốm đầy vạt áo
Ánh mắt mẹ lặng buồn…
Bàn tay cha cố níu...
Nhưng chẳng ngăn được ngựa hoang
Chim bằng đã sổ lồng
Khoá dây yên đã đứt
Ngựa hoang băng băng trên cỏ mộng
Đêm nhấp giọt sương mai, ngày nếm mùi lửa cháy
Đòn roi cuộc đời khiến thân sành sỏi
Gối mỏi chân chùn… ngoảnh lại... sầu vương
Hoa rơi, hoa rơi, triệu cánh hoa rơi
Con mưa rào nhuốm màu tím đỏ
Ai khóc đó, ai cười đó, tiếc chi cánh hoa tàn
Ra đi rồi khó ngày trở lại
Hồn thèm quá một bông cúc dại
Ngọn heo may vuốt mãi cỏ mềm
Du dương lạc ngựa êm đềm
Bước chân chếnh choáng sấm rền gọi đêm
Xa là nhớ, mấy ai không thế
Khóc vì đau, nuốt lệ vào lòng
Phù hoa một thoáng bụi hồng
Chập chùng lửa cháy, tình nồng bụi bay…
Cuộc đời ai tỉnh... ai say.
© Nguyễn Việt - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ
Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.
Định mệnh là gì?
Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.
Mãi sau này...
Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.
Khoảnh khắc
Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình
Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng
Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở
Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…
Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.
Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!
Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.
Quan họ không lấy nhau
"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"
Nốt trầm tuổi 30!
Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.