Thôi nhé đừng hờ hững giữa cuộc đời
2017-11-15 01:16
Tác giả:
“Về đây đứng ngồi
đường xa quá ngại
để lòng theo chút nắng bên ngoài…”
Dù những giai điệu, ca từ bài hát đã quen thuộc, tôi cũng từng ngân nga, vậy mà giờ đây, khi tạm quên nhịp sống ồn ã của đô thị, lui vào khoảng lặng của mình, lòng tôi lại lắng chìm trong những ngậm ngùi, tiếc nuối... Chợt thấy mình quá nhỏ bé giữa chốn nhân gian vô tận...
"Mùa xuân quá vội
Mười năm tắm gội
Giật mình ôi chiếc lá thu phai"
Mùa xuân đi vội vã, mười năm qua nhanh. Thời gian cho một đời người hạn hữu, tuổi xuân con người càng vắn hơn, có thể đếm được như thế. Đời người là những ngày “ở trọ trần gian” nên cũng mong manh như một chiếc lá? Mới ngày nào ta oe oe cất tiếng khóc chào đời, rồi lên lớn rong ruổi mải miết với cuộc sống bộn bề, chợt một ngày ngoảnh lại: Tóc xanh đã nhuốm màu thời gian! Giây phút ấy khiến mỗi chúng ta không khỏi thảng thốt: “Giật mình, ôi chiếc lá thu phai".
Rồi thế, chiếc lá rồi sẽ tàn phai và cuộc đời con người cũng vậy, sớm muộn gì điều đó cũng xảy ra. Bởi chuyện hợp - tan, hạnh phúc - đau khổ, còn - mất cũng là lẽ thường tình! Tôi đồng cảm sâu sắc với nhạc sĩ Trịnh Công Sơn khi ông đúc kết điều này:
“Bao nhiêu năm làm kiếp con người
Chợt một chiều tóc trắng như vôi
Lá úa trên cao rụng đầy
Cho trăm năm vào chết một ngày”
(Cát bụi)
Thời gian và thân phận mong manh của con người giăng khắp, phủ đầy bụi trần trong những câu ca. Giọng hát đượm buồn hòa vào những hạt mưa thu ngày càng dày như ray bột kín không gian, cứ thấm lan trong tâm hồn tôi:
“Người đâu mất người
đời tôi ngốc dại
Tự làm khô héo tôi đây”
Bất chợt tôi nhìn lại mình và tự hỏi: Không biết mình có "ngốc dại" không? Đã bao giờ mình đứng bên lề cuộc sống, rong chơi mải mê hay chạy theo những ảo tưởng mông lung, để đi tìm những viễn vông, xa xôi? Mình có từng chán chường, buông xuôi, phó mặc mọi thứ hay cố chấp, đua chen, ganh ghét, đánh mất tình thân?
Trong màn mưa mờ ảo, tôi như thấy "Chập chờn lau trắng trong tay", vọng từ đâu đó "Điệu kèn ai buốt trong tôi". Những hình ảnh "lau trắng", "điệu kèn" trong câu hát ám ảnh! Những suy tư về cuộc sống, những triết lý sâu xa của ca từ lay tôi bừng tỉnh: Hình như tôi cứ ngỡ cuộc đời dài lắm thì phải? Hình như tôi đã "loanh quanh cho đời mỏi mệt" mà không hề biết. Hay đã bao giờ tôi "Tự làm khô héo tôi đây"?
Và chính những lời ca nối tiếp với ý tứ thâm sâu lại giúp tôi được “tắm gội”, ngộ ra nhiều điều. Tôi hiểu mình cần làm gì sau khi đã tự trả lời được những câu hỏi, những điều băn khoăn trên.
Về thu xếp lại
Ngày trong nếp ngày
Vội vàng thêm những lúc yêu người.
Cuồng phong cánh mỏi
Về bên núi đợi
Ngậm ngùi ôi đá cũng thương thay.
Thôi tôi về, “thu xếp lại” những bừa bộn của cuộc sống, cho cuộc đời không nhập nhằng ảo thực, để cho đi và nhận được yêu thương. Thời gian không đợi ai, vậy nên “vội vàng thêm những lúc yêu người”, yêu đời hiện tại.
"Cuồng phong" cũng sẽ dừng lại khi "cánh mỏi" rã rời. Một đời sống đẹp khiến đá cũng "ngậm ngùi" thương khi họ về với cõi vô thường. Hơn thế nữa, với Trịnh Công Sơn: "Sỏi đá cũng cần có nhau", thì lẽ nào người với người lại không trao nhau yêu thương! Nhạc Trịnh vượt thời gian, vượt cả không gian để trở thành những khúc kinh cầu sâu thẳm của tình yêu và phận con người là vậy!
Phải rồi, dẫu có muộn cũng phải tỉnh cơn mê thôi! "Thân người hữu hạn nhưng tình yêu thì vô cùng” (Trịnh Công Sơn). Tôi nhé, đừng hững hờ nữa khi còn có thể! Đừng ngần ngại, xin mở lòng lắng nghe âm thanh ngọt ngào của cuộc sống, trang trải tình yêu, bao dung, thứ tha... để làm chiếc lá đời mình thật xanh trước khi trở thành "chiếc lá thu phai"!
Cây sẽ chẳng thể quên được chiếc lá phai màu, rồi rời xa cành! Bởi một đời dù không lâu nhưng lá đã sống hết mình, một đời nó làm lá biếc, mang lại hạnh phúc cho cây. Chẳng phải trước khi là chiếc lá vàng lúc thu sang, lá đã rât mơn mởn vào mùa xuân, thắm đậm hơn trong mùa hạ đó sao? Và mỗi chiếc lá xanh góp phần mình tô điểm cho cây đời rạng ngời sắc màu cuộc sống, mang đến cho con người niềm tin yêu, cho vũ trụ ấm áp tình đời...
Dẫu chúng ta rồi cũng sẽ là những "chiếc lá thu phai", thì chiếc lá xanh vẫn hiện hữu trong quá khứ, cho tương lai nảy nở chồi non, tràn trề nhựa sống, bởi được cội nguồn soi sáng. Và sự tái sinh tuần hoàn muôn đời bất diệt!
"Sống làm thế nào cho tròn đầy sự có mặt và chết cho ngập tràn cõi hư không ..." (Trịnh Công Sơn). Vâng, tôi đang hòa cùng thanh âm giai điệu êm dịu, thanh thoát, bồng bềnh... mà gợi bao suy tưởng sâu lắng của "Chiếc lá thu phai". Tôi mong ước chiếc lá mình được thắm sắc, căng mọng, "tròn đầy"... để khi rời cành không phải hối tiếc!
“Nằm nghe giữa trời
Giòn vang tiếng cười
Mùi hương phấn người
Một hôm nhớ lại
Hẹn ngày sau sẽ mua vui.”
Tôi bỗng thấy lòng nhẹ tênh, bổng bay theo điệu nhạc... Ca khúc chở tôi về tìm lại tôi, thức tỉnh tình yêu cuộc sống trong tôi nếu trước nó có ngủ mê! Cảm ơn “Chiếc lá thu phai” của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, cảm ơn giọng ca êm ấm tuyệt vời của Thanh Long, cảm ơn những điều kì diệu mà đã âm nhạc mang đến cho tôi.
© Oanh Oanh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Sắc hoa vàng trong nắng
Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.
Để có được hạnh phúc gia đình
Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".
Hoa xoan ngày ấy
Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.
20 tuổi và những thay đổi
Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.
Trăm năm bên nhau
Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.
Niềm vui trọn tim anh
Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.
Bạn đang che giấu cảm xúc?
Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.
Ở lại hay ra đi
Ngắm nhìn anh - người thiếu niên em thương Cất lên khúc ca ấy Cùng hào vào mơ mộng em của em
Lời hứa tháng mười (Phần 2)
Cuộc hẹn chụp ảnh này, Phong cảm thấy có chút mong chờ. Khi bạn được gặp người tạo ra thứ bạn thích, trong bạn đã tồn tại một sự ngưỡng mộ về tài năng con người đó. Phong nghĩ mình nên kết bạn với anh chàng thú vị này.
Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"
Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?