Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thanh xuân có điều gì hối tiếc không bạn tôi ơi!

2017-10-12 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Cơn mưa rào năm ấy đã tạnh, thanh xuân của chúng tôi cũng chẳng còn, giờ ai nấy đều có những ước mơ, những kế hoạch cho công việc, cho cuộc đời nhưng hãy luôn nhớ về nhau và sống thật hạnh phúc nhé bạn tôi ơi!

***



Nghe bài hát Cơn mưa tuổi thanh xuân (Lynk Lee)

Trong phòng, tôi luôn dành góc đẹp nhất để treo ảnh kỷ yếu của lớp, những khoảnh khắc vui đùa quên hết thế sự của lũ bạn thân. Giờ lên đại học rồi, tấm ảnh vẫn mang ra thủ đô để trên bàn học, thi thoảng lại lau lau, ngẫm nghĩ… Trong laptop, một file với bao nhiêu là ảnh các ngãy lễ, những lần đi chơi, tụ tập, du lịch, thi cử cùng nhau. Cấp 3 là nơi ai cũng muốn được tốt nghiệp, được vào đại học để rồi giờ mỗi khi nhớ về chỉ còn là kí ức qua những bức ảnh, video. Và chắc chắn là chẳng bao nhiêu cho vừa.

Lên đại học, giảng viên bảo các em sinh viên miệng luôn bảo nhớ cấp ba, nhớ thời học trò nhưng cái các em nhớ đâu phải là kiến thức trên lớp mà là nghĩ về cậu bạn mình crush hồi đấy giờ ra sao, nhớ về chân cầu thang nơi mình trao nụ hôn đầu thậm chí là những lần trốn học đi chơi. Hồi đấy, chỉ lo ôn thi, ăn học và vào đại học. Giờ đây nghĩ về lượng kiến thức mình đã cố nhồi nhét vào đầu thật là kinh khủng biết bao, nên ít tưởng tượng về nó sẽ là lựa chọn sáng suốt.

Thanh xuân có điều gì hối tiếc không bạn tôi ơi!

Thanh xuân cũng là nơi tôi trao bao lời hẹn ước với bạn thân để rồi giờ đây, chắc chắn hai đứa đều nhớ nhưng chẳng nhắc lại nữa. Dù sao thì đó cũng là những lời hứa viển vông. Là những lần đội mưa đi học về, trời mưa sấm chớp để hai đứa cùng đùa để động viên nhau rằng “Lát nữa sét mà có mệnh hệ gì thì tao sẽ đọc mật khẩu facebook cho mày”, “Mày ơi, giờ này năm sau là chúng mình ra Hà Nội học rồi nhỉ, nghĩ là thấy sung sướng rồi”. Là những đêm thức khuya ôn bài, mở mạng ra thấy đường link nhạc với dòng tin nhắn “nghe bài này mày sẽ đỡ buồn ngủ hơn đấy”.

Tuổi học trò tuy không để lại cho tôi một mối tình đáng nhớ nhưng cho tôi có những tình bạn thật đáng trân trọng, lũ bạn thân là một phần không thể thiếu của tôi cho đến tận bây giờ. Là cái lần bị bạn thân xúi tỏ tình và nhận lại “Làm bạn thôi nhé”. Để giúp tôi đỡ buồn thì bạn tôi đã phải bảo rằng “Dù sao chuyện này tao cũng có 50% lỗi, nên tao sẽ chịu trách nhiệm cho phần đời còn lại của mày”. Dù có muốn khóc vì thất tình nhưng vẫn phải há hốc mồm cười vì được nghe những lời thật là mát lòng.

Hồi đấy, chỉ cần biết đứa ngồi cùng bàn sẽ nghỉ học thì cũng muốn nghỉ theo vì “mày nghỉ học thì tao đi học biết nói chuyện với ai” và giờ, vẫn giữ thói quen kể lể cho nhau nghe, động viên nhau mỗi khi nhớ nhà và dành thời gian để gặp nhau mỗi tuần. Bạn cấp 3 cũng là những đứa mà cho dù cả năm trời không gặp, chỉ cần thấy mặt nhau là “mày ơi tao kể mày nghe, tao bảo này…” chẳng hết chuyện để nói, cả lũ nhao nhao làm ồn cả quán nước rồi chẳng đứa nào muốn về vì lâu lắm mới có dịp đông đủ thế này. Yêu thương biết cất đi đâu cho vừa…

Cơn mưa rào năm ấy đã tạnh, thanh xuân của chúng tôi cũng chẳng còn, giờ ai nấy đều có những ước mơ, những kế hoạch cho công việc, cho cuộc đời nhưng hãy luôn nhớ về nhau và sống thật hạnh phúc nhé bạn tôi ơi!

© Phương – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Lời hứa tháng mười (Phần 2)

Cuộc hẹn chụp ảnh này, Phong cảm thấy có chút mong chờ. Khi bạn được gặp người tạo ra thứ bạn thích, trong bạn đã tồn tại một sự ngưỡng mộ về tài năng con người đó. Phong nghĩ mình nên kết bạn với anh chàng thú vị này.

Yêu “Nhạt

Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"

Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?

Năm mới xinh tươi

Năm mới xinh tươi

Trong bao bước chân nhẹ êm trên những con đường vắng Năm mới vừa đi qua với giao thừa rộn rã

Hai đầu ngọn sóng

Hai đầu ngọn sóng

Bảo thấy gia đình em rất giống một bài hát mà em hay nghe là “Ở hai đầu nỗi nhớ”, nhưng Bảo lại muốn thêm vào là gia đình có đến ba đầu nỗi nhớ lận. Vì mẹ luôn trong bệnh viện và quay cuồng với những ca cấp cứu với những bệnh nhân còn ba ở ngoài tận khơi xa, chỉ có mỗi Bảo ở nhà và luôn ngồi vào bàn ăn một mình.

Mùa đông dang dở

Mùa đông dang dở

Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Mùa đông có anh một mùa đông có anh Em nhớ hoài mùa đông năm ấy Anh bên cạnh em và bên em suốt con đường

Lời ước hẹn

Lời ước hẹn

Anh có còn nhớ lời ước hẹn cùng em Lời ước hẹn năm xưa anh đã nói Lời ước hẹn trong một ngày đông cũ Khi cơn gió đông về cứ buốt lạnh tim em

Cho con cả bầu trời

Cho con cả bầu trời

Chị nói là mẹ sẽ cho con cả bầu trời này trong đó có vô vàn tình thương của mẹ gởi theo con, để ở một nơi thật xa con sẽ luôn có mẹ, luôn có tình thương của mẹ bên cạnh, và con sẽ được ấm áp được bình yên dù không có mẹ bên cạnh.

Ngày ta gặp nhau

Ngày ta gặp nhau

Anh có đếm những ngày xuân lặng lẽ Khi cả anh cả em đều cùng ngóng trông nhau Khi bao xuân qua ta cứ mãi đợi chờ Vì những niềm vui vẫn cứ còn dang dở

Nhân vật

Nhân vật "thức tỉnh" và thể loại bi kịch

Việc các tác giả xây dựng những nhân vật "thức tỉnh" có lẽ giúp người xem nhìn nhận khái quát về nhân vật sớm hơn, cũng tạo nhiều cảm xúc hơn khi xem, đọc kịch. Nhưng đồng thời cũng giúp bi kịch đi sâu hơn, khi những nhân vật đó đã hoàn thành "sứ mệnh" của mình.

Ngày toàn thắng

Ngày toàn thắng

Rồi một buổi sáng chị mở bừng mắt khi tiếng cô phát thanh viên trên đài liên tiếp đưa tin về những cuộc rút quân của giặc Mỹ, chị Nhành thấy vui như mở cờ trong bụng. Chị cứ ôm chặt con vào lòng và gọi tên anh, nhưng chị không thể biết được ngày nào là chính xác anh quay về bên chị.

back to top